Thần Cố

Chương 77 : Chúng chí thành thành (Bảy)

Ngày đăng: 03:20 19/04/20


< Ý chí của quần chúng là thành trì kiên cố >



Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Biết được các thần ở Đông Côi Mạc sắp hiện thế, lập tức Ningya hóa thành tiểu sốt ruột, thúc giục Harvey mau chóng về Langzan thông báo cho gia đình.



Harvey không nhanh không chậm: “Hiếm khi mới tới Đông Côi Mạc một lần, không thưởng thức một chút cảnh đại mạc ầm ầm sóng dậy sao?”



Ningya nói: “Nó ầm ầm sóng dậy đối với em mà nói lại là nghĩ đến ký ức sợ hãi.”



“… Vậy liền trở về đi.” Harvey ở xung quanh Ningya bịt kín một tầng sương đen nhàn nhạt, làm cho cậu không phải thấy cảnh thương tâm.



Thế nhưng khi người bị trùm lại càng cảm thấy… Cái gì cũng không nhìn thấy còn kinh khủng hơn.



Hai bên thỏa hiệp một chút, Ningya cưỡi ngựa ngược lại, đầu chôn ở trong lồng ngực Harvey.



Ningya ngồi một lúc, ngẩng đầu liền thấy nụ cười thỏa mãn của Harvey, hậu tri hậu giác nghĩ, có thể Harvey vừa bắt đầu chính là đánh chủ ý này hay không, bản thân mình đề xuất ra hoàn toàn là gãi đúng chỗ ngứa? Có điều, cũng không có gì không tốt.



Cậu ôm eo Harvey, an tâm nhắm mắt lại.



Từ Senlisja đến Đông Côi Mạc, rồi từ Đông Côi Mạc đến Langzan, tính toán đâu ra đấy cũng phải Bán Nguyệt, thế nhưng tại Ningya giục, dưới sự trợ giúp của Harvey, hai người ba ngày đã đến. Chân Ningya bước lên quốc thổ Langzan, nhìn cảnh tượng hoang vu mà yên tĩnh, trong miệng còn có chút oán giận nhỏ: “Nếu có thể dịch chuyển tức thời, tại sao còn phải đi lâu như vậy?”



Harvey nói: “Ta sợ thân thể của em không chịu nổi.”



Ningya nói: “Thân thể em chịu nổi, chúng ta trực tiếp đến vương cung tìm Vương huynh đi?”



Harvey suy nhược đỡ lấy đầu: “Vừa nãy hao phí quá nhiều thần lực, thân thể của ta có chút không chịu nổi.”



Ningya mặt không đổi nhìn hắn.



Kẻ ác Harvey cáo trạng trước: “Em chẳng có tẹo nào đau lòng ta!”



Ningya một hơi ngạnh lại trong cổ họng, yên lặng nuốt xuống: “Em đỡ anh đi.”



Harvey lập tức đưa cánh tay khoát lên trên bả vai của cậu, đem một nửa trọng lượng cả người đều ép tới. Ningya ôm eo hắn, vừa đi vừa thương lượng: “Chờ chuyện Đông Côi Mạc kết thúc, chúng ta liền đi St Paders đi?”
Harvey nói: “Nghe nói trước khi cho chó ăn rung một hồi chuông, lâu dần, cho vừa nghe thấy lục lạc liền biết được ăn cơm. Ta là muốn lưu lại cho nhau, một ám hiệu thương thảo.”







Hoàn toàn không muốn cùng ngươi thương thảo có được không?



Quốc vương cắn răng nói: “Thay cái ám hiệu khác không được sao?”



Harvey nói: “Chặt một chân? Ngươi tổng cộng mới bốn cái, không đủ chặt.”



Đừng tưởng rằng hắn không nghe ra, đã hai lần mắng hắn là chó.



Quốc vương hít sâu một hơi: “Lần này lại có chuyện gì?”



Ningya đem chuyện các thần ở Đông Côi Mạc sắp trở lại Mộng đại lục.



“Há, á à, á à!” Quốc vương bộ dáng một mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ta biết rồi. Không trách các ngươi nhìn chòng chọc ta không tha, thì ra là người Langzan! Thằng nhãi Leon vong ân phụ nghĩa này, hắn lẽ nào đã quên thời điểm Langzan gặp rủi ro là ai nguyện ý vươn tay viện trợ tiếp nhận dân bọn họ chạy nạn sao? Vừa quay đầu thế mà phái các ngươi tới hãm hại ta nhục nhã ta, ta tuyệt đối sẽ không bị lừa!”



Ningya trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ tới quốc vương tư tưởng vặn vẹo như thế.



Harvey tò mò hỏi: “Langzan như thế bắt nạt lừa gạt chỗ tốt của ngươi là cái gì chứ?”



Quốc vương Senlisja  hoàn toàn lâm vào trong sự táo bạo: “Ai biết được? E rằng lại như ngươi nói, vì uy phong!”



Harvey nở nụ cười: “Ngươi có suy nghĩ sẽ gia nhập Hắc Ám thần điện hay không?”



“Cái gì?”



“Ta rất quý mến ngươi.” Cư nhiên đem lời hắn bịa chuyện lại là lời lẽ chí lý, vừa nhìn cũng rất có tiền đồ.



Quốc vương Senlisja  kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi là giáo đồ dị giáo?”



Harvey nói: “Không, ta là dị giáo đồ tín ngưỡng cái kia.”