Thần Cố

Chương 9 : Hắc ám thần phó (chín)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit: Nguyệt Bạch



Beta: Âu Dương Tình



Feta đứng trang trọng nghiêm túc, trong miệng niệm lẩm bẩm, thần lực trong cơ thể từng chút một chảy về phía hai bàn tay đang giương cao viên đá trắng nhỏ, trước tiên chỉ như khe nước, sau lại tuôn ào ạt như suối, cuối cùng lại cuộn trào mãnh liệt chẳng khác nào sóng đào.



Viên đá trắng đột nhiên hiện lên một tầng sáng nhạt, sương trắng sáng ngời tức khắc bao trùm cả tòa điện Phụng Thần.



Cộp…



Cạch.



Dường như… Có cái gì đó bật ra.



Giáo hoàng đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong mộng, sự sợ hãi xa lạ khiến ông mồ hôi vã ra khắp người. Tuổi càng cao càng khó tránh khỏi lo sợ được mất, nhất là mấy năm gần đây, tinh lực ngày một đi xuống, mọi chuyện vốn thuận buồm xuôi gió bắt đầu lực bất tòng tâm, người kế thừa mình đặt kỳ vọng lại thiếu tư cách, người có tư cách kế thừa nhất lại chẳng phải người mình kỳ vọng.



Nếu là trước kia, ông sẽ không chán nản. Đời người rất dài, luôn có hi vọng. Nhưng bây giờ, cái phễu sinh mệnh đang nhỏ từng giọt vang vọng bên tai. Ông mơ hồ thấy được phần cuối của thế giới, thê lương, tối tăm, cô độc.



Cho dù là Giáo hoàng, cũng không dám chắc sau khi chết có khả năng được trở về bên cạnh Nữ Thần hay không.



Tim đập nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, dường như có một bàn tay đang siết chặt lấy tim mình, năm ngón tay co chặt lại, gắng sức đè ép, trái tim bị bóp đến mức không thể dịch chuyển, theo khe hở ngón tay ra sức giãy giụa.



Cổ họng ông phát ra tiếng gầm nhẹ đau đớn, ngọn đèn nơi góc phòng chợt khẽ nhấp nháy.



Trong cơn chấn động, đầu óc ông đột nhiên tỉnh táo hẳn ra. Ông đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, tiện tay lấy áo khoác treo trên giá rồi để chân trần đi ra ngoài.



Cửa điện Phụng Thần đột nhiên bật ra, tượng Nữ Thần trang nghiêm lúc này lộ ra vẻ mặt đau đớn, thánh quang trắng bạc loan ra thành vòng như đang gợn sóng. Tại vị trí bụng của tượng thần, một luồng sức mạnh hắc ám dày đặc mạnh mẽ đang cố sức chui ra.



Không kịp suy nghĩ, Giáo hoàng lập tức ra tay tăng cường phong ấn.



Điện Phụng Thần được xưng là nơi thần thánh nhất của Quang Minh thần hội không phải do các đời Giáo hoàng nghe được tiếng của Thần ở đây, mà vì nơi này phong ấn một thứ tà ma.  Là thứ ma quỷ nào thì Giáo hoàng cũng không biết rõ, chỉ biết tại trong lễ kế nhậm Giáo hoàng sẽ được dặn dò tuyệt đối không thể thả nó ra!



Mấy trăm năm qua, phong ấn chưa từng xảy ra sự cố, thế nên lời nhắc nhở này dần trở thành hình thức, Giáo hoàng không nghĩ tới ở lúc mình tại vị sẽ xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến sau khi thứ ma quỷ được thả ra, chính ông phải đối mặt với bao nhiêu chỉ trích, Giáo hoàng vã mồ hôi lạnh nhễ nhại.



Nhưng cỗ lực kia càng ngày càng mạnh, lực phong ấn ngày càng yếu, thứ ma quỷ ấy phá vỡ phong ấn đã là kết cục có thể dự đoán trước.
Bóng tối lập tức như thủy triều trào đến.



Ningya co chân lên, cảnh giác nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”



Đối phương cười lạnh nói: “Ngươi muốn nhìn rõ ta không?”



Đây ý là không thể không nhìn, hay là không thể không trả lời? Ningya có chút không muốn nói: “Cũng có.”



Đối với câu trả lời này đối phương không quá hài lòng, nhưng vẫn bỏ qua cho cậu: “Câu hỏi thứ nhất.”



“Ngươi có cảm giác gì đối với ánh sáng.”



“Nói cảm giác thực của ngươi.”



Cảm giác đối với ánh sáng?



Ningya không chút do dự trả lời: “Ấm áp, thân thiết.”



“Vậy còn bóng tối thì sao?”



Ningya nhìn nhìn thấy hình cắt lại biến thành bóng người mày đen, thấy thân thể đối phương dường như hơi nghiêng về phía trước một chút, giống như là chăm chú lắng nghe, trong lòng cậu kẽ động. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm giác đối với bóng tối lại phức tạp mơ hồ không rõ, không dễ dàng phân biệt như với ánh sáng.



Cậu mở miệng ba lần, trước sau tìm không được từ ngữ thích hợp, mãi đến khi đối phương không kiên nhẫn thúc giục, mới miễn cưỡng trả lời.



“Kính sợ.”



Sau khi đối phương nghe câu trả lời thì trầm mặc một lúc, Ningya có thể cảm nhận được ánh ánh mắt đối phương đang không kiêng kỵ mà đánh giá cậu.



“Đây không phải là câu trả lời từ đáy lòng của ngươi.”



Ningya không biết vì sao đối phương lại khẳng định chắc chắn như thế, nhưng không có phản bác. Trên thực tế, bởi vì câu hỏi này mà dâng lên tâm trạng khó có thể hình dung, cho đến hiện tại cậu cũng chưa có từ ngữ chính xác. Cậu thậm chí nghi ngờ có dùng luận văn cũng chưa chắc lý giải rõ ràng được.



“Ừm, thôi bỏ đi.”