Thần Công Vô Hình 2

Chương 33 :

Ngày đăng: 02:30 27/06/20

Vân Linh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một giường đá, xung quanh vắng lặng không một bóng người. Chàng ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ thấy bốn bề được treo những bức phù điêu đủ loại, một cái bàn gỗ nhỏ đặt cạnh giường nằm, mùi hương thoang thoảng đâu đây, thật đúng là một nơi u nhã và kỳ bí.
Chàng cảm thấy cơ thể có điều khác lạ, liền âm thầm vận khí, điều huyết thì thấy trong nội thể đã bị ai đó dùng thủ pháp đặc biệt chế ngự, khí bị đình trệ không thể hoạt động thông suốt. Vân Linh nhớ lại mọi sự thì cảm thấy lạ lùng vì hoàn cảnh bị điểm huyệt của mình.
Đột nhiên, cánh cửa đá mở ra. Một nữ nhân xinh đẹp bước vào tiến lại gần giường.
Nữ nhân thấy Vân Linh đã ngồi dậy thì mỉm cười ngồi xuống một bên thỏ thẻ nói:
– Tướng công dậy rồi ư ? Chàng đã đói chưa để thiếp mang thức ăn lên.
Vân Linh nhận ra nữ nhân nọ chính là Ngọc Liên Hoa. Lúc này Ngọc Liên Hoa mặc một bộ y phục màu tím, dung nhan diễm tuyệt, đôi môi đỏ như trái anh đào nhìn chàng mỉm cười.
Vân Linh ngạc nhiên:
– Có phải chính nàng đã điểm huyệt ta không ?
– Đúng, Thiếp muốn đưa tướng công đến nơi này nên đành phải điểm huyệt chàng.
– Nhưng tại sao đến giờ nàng vẫn chưa giải cấm chế cho ta.
Ngọc Liên Hoa mỉm cười đưa tay vuốt ve mặt chàng, thỏ thẻ nói:
– Chàng không biết vì sao ư ? Rất đơn giản. Thiếp muốn chàng không thể đi đâu được nữa, chỉ ở mãi bên thiếp thôi.
Vân Linh kinh ngạc, ngẩn người.
Ngọc Liên Hoa thấy vậy cười khúc khích nói:
– Chàng đừng lo ! Thiếp sẽ không để chàng phải chết đâu. Mọi việc lớn nhỏ thiếp đều chăm sóc chu đáo cho chàng.
Đến lúc này thì Vân Linh kinh hoảng thật sự. Chàng không thể hiểu nổi tính cách kỳ dị của Ngọc Liên Hoa nên chỉ còn biết tròn mắt ra nhìn nàng.
Ngọc Liên Hoa khẽ vỗ tay một cái, một thiếu nữ từ sau cánh cửa hiện ra trên tay là một mâm thức ăn. Thiếu nữ bước lại bên giường, quỳ xuống đưa mâm thức ăn lên trên đầu.
Ngọc Liên Hoa đưa tay đỡ lấy mâm thức ăn rồi ra lệnh cho thiếu nữ lui.
Vân Linh ở thạch động liên tiếp 5 ngày liền. Chàng được phục vụ chu đáo không thể chê vào đâu được. Ngọc Liên Hoa ngoài việc phải ra ngoài động đôi ba lần trong ngày còn phần lớn thời gian đều ở trong thạch động cùng chàng.
Phải nói mỹ nhân thật sự si tình. Nàng chiều chàng vô kể. Thức ngon vật lạ đều được cung cấp không hề thiếu thốn. Đêm xuống, hai người đều vầy cuộc ái ân, những lúc như vậy mỹ nhân thật là nồng nhiệt, làm cho Vân Linh cảm thấy khoái lạc vô cùng.
Nếu là người bình thường hẳn không còn gì phải suy nghĩ. Nhưng Vân Linh thì khác. Chàng cảm thấy Ngọc Liên Hoa rõ ràng đang tìm cách quản thúc chàng. Mặc dù nàng không có ý xấu, việc dùng cấm chế để buộc chàng không thể rời xa nơi đây cũng chỉ vì nàng quá yêu chàng mà nên.
Vân Linh vẫn muốn được tự do hoạt động và chàng lo lắng cho sự an nguy của Tiêu hồn ma nữ và Sử Nguyệt Nga không biết bây giờ ra sao.
Lợi dụng cơ hội lúc Ngọc Liên Hoa không có ở bên. Chàng vận dụng công phu tìm cách giải cấm chế. Đến hôm thứ sáu thì mọi cấm chế đã được chàng giải khai. Lúc này đã là nửa đêm, Ngọc Liên Hoa sau cuộc ái ân đã ngủ vùi. Vân Linh ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của mỹ nhân mà thở dài. Chàng biết Ngọc Liên Hoa võ công cao lắm, nếu để đến sáng thì mọi việc sẽ bị vỡ lỡ nên quyết định phải rời khỏi nơi này trước khi trời sáng.
Chàng bước xuống giường mặc lại y phục rồi nhanh chóng lách người qua khe cửa hẹp bước thẳng ra ngoài.
Bên ngoài dọc hai bên hành lang có những bó đuốc thắp sáng dẫn đường. Chàng cứ theo hướng các bó đuốc mà đi.
Đột nhiên có tiếng vũ khí va chạm nhau ở phía trước mặt. Vân Linh vội ẩn mình phía sau một ngách đá thì thấy một bọn người y phục quái dị đang tiến tới.
Có sáu thiếu nữ tay cầm kiếm đang cố gắng chống đỡ nhưng đều bị bọn người mặc y phục quái dị đánh lùi.
Tuy nhiên, do địa hình chật hẹp, mà kiếm pháp của bọn thiếu nữ khá cao siêu nên nhất thời đã cản được bước tiến của bọn quái khách.
Đi đầu trong bọn người lạ mặt là một lão già thân hình cao lớn, tay cầm đại đao, phía sau là 5 người khác tuổi đã trung niên, võ công cao cường. Bọn người này bị chận lại nên nổi giận đùng đùng, quát tháo ầm ĩ.
Tiếng động dĩ nhiên làm Ngọc Liên Hoa thức giấc. Một cuộc chiến ác liệc diễn ra trong đường hầm. Ngọc Liên Hoa vừa đánh vừa ra lệnh cho thủ hạ rút lui về phía sau. Nàng thất kinh vì thủ hạ của nàng đều là những người đã được huấn luyện hết sức chu đáo, rất ít khi xuất hiện trên võ lâm và đều bí mật được sắp đặt tại đây. Hiện giờ thì địch nhân đã tấn công vào tận trong đường hầm thì bọn thủ hạ ắt chẳng còn ai sống sót ngoài 6 người nữ đệ tử này.
Phải nói 6 người nữ đệ tử của nàng đều là người thân tính và được nàng đào tạo nhiều năm. Nếu không nhờ cả sáu người liều chết chống chọi thì cuộc diện đã thê thảm hơn bây giờ rất nhiều.
Lão già cầm đầu vũ lộng đao pháp vô cùng kín đáo, tấn công ác liệt về phía Ngọc Liên Hoa.
Ngọc Liên Hoa vừa cố gắng chống đỡ vừa rút lui.
Thật ra nội công của Ngọc Liên Hoa cũng rất cao. Nàng là Thánh nữ của Độc Hồng Môn nên võ công không phải tầm thường. Nhưng đêm qua nàng đã cùng với Vân Linh long phụng đảo điên đến gần sáng mới chợp mắt, vì thế nàng mau chóng trở nên mệt mỏi.
Vân Linh rất muốn xông vào cứu nguy, nhưng lại sợ Ngọc Liên Hoa phát hiện ra chàng sẽ không dễ dàng để cho chàng rời khỏi nàng nửa bước.
Bọn người Ngọc Liên Hoa đã kéo nhau thoát ra ngoài cửa hậu, lên trên mặt đất. Lúc bấy giờ trời đã hửng sáng nên có thể nhìn rõ mặt của quần tà đến tấn công.
Lão già cầm đầu bọn người, tay sử dụng đao là Đao vương Hồ Nhất Long, nổi tiếng cách đây 30 năm, uy danh còn cao hơn cả Bát ma.
Năm người đi theo ai ai cũng thân thủ cao cường, hình dung quái dị, ăn mặc mỗi người mỗi kiểu, không ai giống ai.
Nổi bật trong bọn là một nữ nhân tay cầm cây trượng có đầu nhỏ như lưỡi kiếm. Nữ nhân này không chỉ nổi bật vì là nữ nhân duy nhất trong quần tà tấn công vào Thạch động của Ngọc Liên Hoa, mà còn vì y phục của bà ta rất khác lạ, không giống chút gì với cách ăn mặc của người Trung nguyên.
Ngọc Liên Hoa kiến thức không hề kém đã nhận ra nữ nhân này là người Miêu cương, vì vậy nàng lấy làm lo ngại cho bản thân và bọn thuộc hạ.
Phải nói trong các môn phái sử dụng độc dược thì Đường môn ở Tứ Xuyên và Độc Hồng Môn ở Thiểm tây là nổi trội hơn cả.
Tuy nhiên, là cao thủ độc môn có bản lãnh như Ngọc Liên Hoa thì làm sao không biết Miêu cương vốn dĩ là nơi nẩy sinh rất nhiều cao thủ độc môn.
Hiện nay nghe nói Thất cái bà là cao thủ độc môn hạng nhất ở Miêu cương, không biết nữ nhân người Miêu cương kia có phải là bà ta không. Nếu là bà ta thì tại sao trong đêm vừa qua mọi người không ai bị độc thủ như vậy.
Thực ra việc này cũng có nguyên nhân của nó, Ngọc Liên Hoa vì không phải người trong cuộc nên không thể hiểu được điều này.
Vốn dĩ nữ nhân nọ chính là sư muội của Thất cái bà tên gọi Miêu song Tường . Võ công và độc dược của Miêu song tường đều rất cao minh. Tuy nhiên, từ trước đến nay võ lâm không ai hay biết bà ta chính là chính thất của Ma đao Hồ Nhất Long.
Vốn dĩ từ khi lấy chồng Miêu Song Tường chưa từng bao giờ đặt chân đến Trung nguyên. Chỉ đến khi Ma đao Hồ Nhất Long bị thất phái vây công đánh cho bị thương trầm trọng mới quay trở lại Miêu cương nhờ cậy đến vợ.
Miêu song tường rất tôn thờ chồng nên quyết định dẫn theo mấy người thân tín theo chồng vào Trung nguyên. Vừa đến nơi thì gặp Hắc y quái thủ Sa Đà Tử nói về nơi hạ lạc của Ngọc Liên Hoa.
Hồ Nhất Long nghe xong liền đùng đùng nổi giận, tức tốc kéo mọi người đương đêm xông vào Thạch động.
Hóa ra trong số thất phái tấn công hắn năm xưa cũng có Độc Hồng Môn dự phần vào.
Hồ Nhất Long muốn tự mình dùng võ công tiêu diệt kẻ thù nên yêu cầu Miêu song Tường không được sử dụng độc khi chưa có lệnh của y.
Lúc này song phương đã nhìn rõ mặt nhau. Hồ Nhất Long hơi kinh ngạc vì dáng vẻ của Ngọc Liên Hoa chẳng hề thay đổi so với trước kia, cơ hồ còn xinh đẹp hơn xưa.
Ngọc Liên Hoa mắt nhìn đối phương lạnh lùng nói:
– Không ngờ Ngọc Liên Hoa này lại gặp được cố nhân ở đây.
Hồ Nhất Long quát:
– Yêu nữ, ngươi còn nhớ câu chuyện năm xưa không ? Mau bó tay chịu trói khỏi nhọc công ta xử lý.
Ngọc Liên Hoa cười nhạt:
– Hay thật ! Kẻ bại tướng ngày nào hôm nay sao lại ngông nghêng như thế ? Chẳng hiểu năm xưa thân bại, danh liệt như thế nào mà đến ngày nay vẫn còn chưa biết hối cải hay sao.
Hồ Nhất Long nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt như có lửa hằn học nhìn đối phương.
Miêu Song Tường bước lại bên cạnh y khẽ nắm cánh tay y nói nhỏ:
– Phu quân chớ nên bi lụy, tức bực như thế ? Con yêu nữ này muội đã thấy chướng mắt lắm rồi. Để muội ra tay cho nó một bài học là xong.
Hồ Nhất Long chợt bật cười cuồng ngạo:
– Được lắm ! Ngươi đã coi ta là bại tướng thì hôm nay để xem ai chết về tay ai ?
Lão vừa nói xong thì thân hình đã nhích động, đại đao vung lên sáng lòe dưới ánh mặt trời công thẳng vào vùng thượng đẳng của đối phương nhanh như chớp.
Ngọc Liên Hoa thân hình chợt lui rồi tiến, thân pháp, kiếm pháp nhất tề tấn công trở lại Hồ Nhất Long ba kiếm, bốn chỉ.
Đấu pháp hai người nhanh chóng vô cùng, gió cuốn vù vù, thân hình cả hai soắn tít vào nhau, từ ngoài trông vào chỉ còn thấy ánh sáng chiếu ra lấp lánh từ vũ khí của song phương phát ra.
Miêu song Tường cười lạnh nhìn vào 6 thiếu nữ đứng ngoài cuộc rồi lên giọng:
– Hồng hoàn song mau ra bắt bọn chúng cho ta.
Có hai người tức thời bước ra. Hai người này rất nổi tiếng ở Vân Nam. Một người là Mâu sỹ đạt, người kia là Đại Hùng hợp lại với ngoại hiệu Hồng Hoàn song hung. Cả hai đều là thuộc hạ thân tín của Miêu Song Tường.
Lúc này Hồng hoàn song hung đã vung đôi song hoàn ra tấn công 6 thiếu nữ.
Võ công của 6 thiếu nữ cũng chẳng phải tầm thường. Họ tạo thành một vòng tròn quây lấy Hồng Hoàn song hung tấn công quyết liệt.
Cuộc diện chưa thấy biến đổi gì, nhưng bên phe ma đao Hồ nhất Long vẫn còn Miêu song Tường và 2 kẻ trợ thủ nữa chưa tham chiến, trong khi đó bên phía Ngọc Liên Hoa thì chẳng còn cao thủ nào nữa. Nếu cả bọn người này nhập cuộc thì bọn Ngọc Liên Hoa ắt không còn giữ nổi thế quân bình được.
Ngọc Liên Hoa vừa đánh vừa lo lắng, không biết giờ này Vân Linh đang ở đâu. Nàng biết nếu Vân Linh có mặt ở đây và được nàng ra tay giải cấm chế thì cục diện tất nhiên sẽ khác rất nhiều.
Ma đao Hồ Nhất Long thấy đối phương thế công sơ hỡ liền hú lên một tiếng đao quang sáng rực chụp lên mình đối thủ.
Ngọc Liên Hoa chỉ vì một chút lơ đễnh, đến khi phát hiện thì không kịp trở tay đành mím môi vừa múa kiếm lên chống đỡ, vừa cấp tốc nhảy lùi lại.
Nhưng Ma đao Hồ Nhất Long đã nổi danh từ lâu, đao pháp nhanh nhẹn mà độc hiểm. Lão chộp được cơ hội liền tấn công ráo riết khiến cho Ngọc Liên Hoa phải vất vả chống đỡ, nguy hiểm trùng trùng.
Đột nhiên sau lưng Ngọc Liên Hoa một luồng âm phong thổi tới. Ngọc Liên Hoa thất kinh hồn vía, không biết kẻ tấn công lén là ai, thân hình cấp tốc nhảy dạt sang bên. Thanh đao của Hồ Nhất Long đã cuốn đến ngay vị trí của nàng. Ngọc Liên Hoa trong lúc sinh tử thân hình xoay vội một vòng đã thoát khỏi lưỡi đao tử thần, nhưng vạt áo phía trước đã bị chém đứt thành những mảnh nhỏ bay tung trong gió.
Lúc này nàng giận đùng đùng, nhưng không làm sao phát tiết ra nổi vì đối phương hoàn toàn chiếm thượng phong, tấn công tới tấp.
Miêu song Tường cười khanh khách nói lớn:
– Yêu nữ ! Còn muốn thoát chết hay sao ? Mau nằm xuống cho ta.
Ngọc Liên Hoa mỗi lúc một nguy ngập, thân hình nàng xoay chuyển luôn luôn mà vẫn không thoát khỏi độc chiêu của đối phương. Trên lưng và một bên vai đã trúng phải đao của Hồ Nhất Long máu túa ra ướt đẫm y phục.
Bên phía trận đấu bên kia cũng vang lên những tiếng quát tháo giận dữ, âm thanh kim khí chạm nhau liên tu bất tận.
Ngọc Liên Hoa chỉ thoáng thấy bọn thiếu nữ loạng choạng chống đỡ dưới sức tấn công như vũ bão của bốn tay cao thủ đối phương.
Bấy giờ, Vân Linh không thể đứng ngoài cuộc được nữa. Dù sao đối với Vân Linh, Ngọc Liên Hoa cũng là người đầu ấp, tay gối. Hai người tuy có chút rắc rối, nhưng tựu trung tình cảm vẫn thắm thiết.
Hơn nữa lúc này Ngọc Liên Hoa lại đang bị nguy hiểm. Tình cảnh bi đát không cho phép chàng ẩn thân được nữa.
Và rồi, Vân Linh chuyển thân, nhảy ngay vào cuộc giơ chưởng đánh luôn vào tay đao của Hồ Nhất Long đang điên cuồng chém xuống người Ngọc Liên Hoa cứu nguy cho nàng.