Thần Công Vô Hình 2
Chương 35 :
Ngày đăng: 02:30 27/06/20
Hồi lâu sau, chàng bỗng nghe những tiếng động rất lạ từ phía khe suối vọng lại. Vân Linh lo lắng vội dùng khinh công bay ra khỏi nhà nhảy lên một nhánh cây nhìn ra.
Không nhìn thì thôi. Vừa thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, con người Vân Linh bất chợt toàn thân khích động. Cơ thể bỗng chốc nóng dực cả lên.
Trước mắt chàng hiện tại, 6 nàng thiếu nữ đều lõa thể đang cùng nhau tắm gội dưới suối. Dòng suối không lớn lắm nên các nàng ngồi hẳn dưới dòng suối, đôi nhũ phong trắng nõn nhô cao trên mực nước được ánh trăng chiếu vào trông thật vô cùng hấp dẫn.
Khung cảnh thật sự khiến người khác phải tê bại tâm thần. Mê man trong cảnh thần tiên thoát tục. Quả nhiên, con người ai ai cũng có tâm lý hưởng thụ. Tất yếu sự hưởng thụ đó không đến với họ nên mới phải kiềm nén. Còn như bây giờ. Trước mắt Vân Linh là cảnh tượng thần tiên mỹ diệu, khuynh đảo tâm thần. Những tấm thân mỹ nữ ẩn hiện thập thò dưới làn nước mát. Phong đồn mỹ diệu, ngọc nhũ vươn cao. Da thịt ai ai trông cũng vô cùng tươi mát, trắng trẻo và đầy mị lực. Thực quả là tuyệt phẩm nhân gian thượng thặng.
Vân Linh bấy giờ tâm thần mê mãi. Hai mắt đứng tròng nhìn không biết chán vào các thân hình tuyệt mỹ của các thiếu nữ đang ẩn hiện trong làn nước trong vắt đến vô cùng.
Lúc này các thiếu nữ vừa tắm gội vừa thì thầm. Tiếng nói của họ tuy không to, không nhỏ nhưng nghe thật là âm điệu mê hoặc. Thỉnh thoảng, Vân Linh lại nghe thấy những tiếng cười nho nhỏ giống như tiếng ngọc va chạm vào nhau hết sức thanh thoát làm chàng không khỏi rúng động tâm thần.
Vân Linh trong lòng tự nhiên tò mò vô dạng, thật muốn tìm hiểu xem các nữ nhân kia đang bàn luận chuyện gì. Thế rồi chàng vội chấn định tinh thần, tâm trung thính nghĩ để lắng nghe câu chuyện của bọn thiếu nữ:
Bạch y thiếu nữ vừa đưa tay kỳ cọ suốt dọc thân người vừa khẽ nói với chúng nữ:
– Chúng ta tắm như thế này lỡ Vân đại gia phát hiện thì sao ?
Hồng y thiếu nữ khúc khích cười khẽ, lát sau lại nói:
– Muội nói đúng ! Chúng ta phải tắm mau lên, nếu Vân đại gia nhìn thấy được thì còn ra làm sao.
Hai nàng nói chuyện cùng nhau mà chẳng ngờ được tấm thân trinh bạch của họ đã bị Vân Linh nhìn thấy tất cả. Tất nhiên Vân Linh chẳng dại gì mà ló ra cho họ thấy. Chàng lúc nghe được mấy thiếu nữ nói vậy lại càng cẩn mật, ẩn thân thật tốt.
Hắc y thiếu nữ đưa mắt nhìn ngó xung quanh thật không thấy gì khác thường liền cười khẽ nói dài giọng :
– Tỷ muội chúng ta bôn ba cả ngày, toàn thân bẩn thỉu. Mặc kệ Vân đại gia có tới đây hay không chúng ta cứ đàng hoàng mà làm chuyện của mình.
Bọn thiếu nữ nghe Hắc y thiếu nữ nói thế thì cười ngất, và rồi mạnh người nào người nấy nhanh chóng tắm rửa và thay y phục thật nhanh rút vào trong nhà.
Vân Linh không muốn để bị phát hiện đã rút lui vào nhà trước rồi. Chàng cố gắng coi như sự việc chưa hề xảy ra, nhắm mắt đi vào giấc ngủ vùi.
Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Một hôm, Vân Linh đang ngủ thì chợt có tiếng kêu thất thanh của bọn thiếu nữ.
Vân Linh vội vàng nhảy vọt ra phi thân về phía âm thanh kêu lúc nãy.
Chàng sững người kinh ngạc thấy bọn thiếu nữ toàn thân lõa thể run lẩy bẩy chạy vội lên bờ.
Bọn thiếu nữ vừa thấy chàng chưa kịp nói gì đã ngã lăn ra tất cả.
Vân Linh kinh hoàng vội đỡ một thiếu nữ lên hỏi:
– Hồng cô nương ? Có chuyện gì vậy ?
Thiếu nữ không nói được tiếng nào, khuôn mặt xám xanh, đôi môi trở nên xám xịt.
Vân Linh biết ngay nàng nọ đã trúng độc. Chàng vội chạy vào nhà lấy ra mấy viên thuốc giải độc cho các thiếu nữ uống, rồi sau đấy lần lượt đưa các nàng vào trong nhà.
Vân Linh bắt mạch cho các bệnh nhân, chàng thấy cơn nguy hiểm đã qua, nhưng rõ ràng thuốc giải độc của chàng không giải hết được độc tính mà các nàng mắc phải.
Chợt có tiếng rên khe khẽ. Hắc y thiếu nữ tỉnh lại đầu tiên.
Vân Linh mừng rỡ vội bước lại nắm lấy tay nàng hỏi nhỏ:
– Hắc cô nương thấy trong người ra sao ?
Hắc y thiếu nữ biết đã được Vân Linh cứu mạng, đôi mắt nhòa lệ nói:
– Đa tạ Vân đại gia. Tiểu nữ không ngờ mình còn sống được như vầy.
Vân Linh an ủi:
– Cô nương bệnh tình chưa khỏi. Hãy nghỉ ngơi đi.
Hắc y thiếu nữ nhìn sang bên cạnh thấy các tỷ muội người nào cũng nằm mê man bất động thì hoảng hốt hỏi:
– Bọn họ … bọn họ có sao không ?
Vân Linh mỉm cười:
– Không sao đâu ! Họ chỉ bị mê man đi thôi, không có vấn đề gì.
Đột nhiên Hắc y thiếu nữ phát hiện nàng và các tỷ muội đều lõa thể nằm phơi mình ra trước ánh mắt của Vân Linh thì thẹn đỏ mặt không biết làm sao.
Vân Linh do quá lo lắng cho tính mạng của các nàng nên nhất thời không để ý. Chàng thấy Hắc y thiếu nữ tỉnh dậy thì lấy làm mừng liền hỏi:
– Chuyện xảy ra như thế nào ? Tại sao cả bọn cô nương đều bị trúng độc như vậy ?
Hắc y thiếu nữ nhắm mắt lại vì xấu hổ. Nàng muốn nhắc cho Vân Linh biết điều ấy nhưng không sao mở miệng ra được.
Vân Linh thấy thiếu nữ im lặng thì sốt ruột nói:
– Cô nương hãy nói xem tình trạng trước đó thế nào thì tại hạ mới biết mà chữa trị chứ !
Hắc y thiếu nữ không biết làm sao đành nói:
– Bọn tiểu nữ không hiểu sao tự nhiên cảm thấy vùng hạ đẳng đau buốt, vội vàng chạy lên bờ rồi thì mê man không biết gì nữa.
Vân Linh nghe vậy vội kiểm tra hai chân của Hắc y thiếu nữ.
Hắc y thiếu nữ toàn thân run động. Nàng xấu hổ đến mức không dám nhìn nữa.
Vân Linh vừa kiểm tra đôi chân mềm mại và trắng như tuyệt của mỹ nhân vừa hỏi nàng xem có chỗ nào dưới chân bị đau.
Hắc y thiếu nữ làm sao mà trả lời được. Nàng ngậm miệng, nhắm mắt, mặc tình cho Vân Linh muốn làm gì thì làm.
Vân Linh không nhận ra điều đó, chàng xem xét một hồi ở hai bàn chân mỹ nhân mà không phát hiện ra điều gì, liền kiểm tra lên phía trên.
Đột nhiên, khuôn mặt chàng sựng lại, đôi mắt đờ ra nhìn vào giữa hai khe đùi nữ nhân.
Hắc y thiếu nữ thấy chàng đột nhiên bất động, không hiểu vì sao liền hé mắt ra nhìn. Khi nàng thấy hai mắt Vân Linh đang nhìn như đóng đinh vào vùng cấm địa của nàng thì không kiềm được vội đưa tay xuống phía dưới che lại.
Vân Linh khuôn mặt sượng sùng. Không biết nên nói lời nào. Mắt chàng nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ hồng xinh đẹp đến mức không sao tả nổi thì tâm tư chấn động kịch liệt. Chỉ muốn ngay tức thì nhảy đến chiếm đoạt nữ mỹ xinh đẹp vào lòng.
Đột nhiên ngay sát bên, lại có tiếng nữ nhân rên rỉ và tiếng động lịch kịt. Hiển nhiên các nàng thiếu nữ còn lại cũng đang bắt đầu tỉnh dậy.
Hắc y thiếu nữ liếc mắt thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng tần ngần ra đấy thì kêu khẽ một tiếng:
– Vân đại gia xin hãy tạm bước ra ngoài. Bọn tiểu nữ tự biết lo cho mình mà !
Vân Linh bấy giờ mới nhận thấy mình đứng ở đây không hợp. Chàng vội vàng đi thẳng ra ngoài không dám nhìn lại mấy nữ nhân loã lồ kia nữa.
Ba hôm sau, tình trạng của các nữ nhân trở nên trầm trọng hơn. Vân Linh dù biết y thuật nhưng muốn chữa được bệnh thì phải biết nguyên nhân của bệnh ra sao. Điều làm chàng bối rối nhất là hoàn cảnh trúng độc của các nàng.
Vân Linh quyết định ra khỏi Mộc Thủy trận để tìm xem nguyên nhân của sự việc trúng độc rất kỳ bí này.
Sau hơn 5 ngày quan sát cuối cùng Vân Linh cũng phát hiện ra sự việc như vầy:
Trên đầu nguồn, cách chỗ Mộc Thuỷ trận không xa có một hang rắn. Trong hang là một con rắn lục xà rất độc. Ở cách đó không xa bên mép nước là chỗ ở của một con cóc tía ba chân.
Mỗi khi con lục xà ra khỏi hang đến gần mép nước là cuộc chiến đấu của con cóc ba chân và con lục xà lại xảy ra.
Vân Linh đoán các nữ nhân trúng phải độc là do con lục xà này phun ra nọc độc rơi xuống nước làm cho nước bị nhiễm độc.
Chỉ có điều thường thường loài rắn nếu cắn trúng người thì mới bị độc nhiễm vào, đằng này nọc độc đã hoà vào nước rồi thì làm sao làm cho người ta trúng độc được.
Để giải thích nguyên nhân này chỉ có thể suy ra từ con cóc tía kia thôi. Loài cóc tía này Vân Linh chưa từng nghe nói bao giờ. Nhưng con cóc tía đã có khả năng chiến đấu với con lục xà rất độc kia thì bản thân nó cũng phải có chất độc rất kinh người mới có thể làm con lục xà uý kỵ.
Nói tóm lại, muốn chữa trị cho bọn thiếu nữ chỉ còn cách bắt cho được hai con độc vật này chế làm thuốc thì mới có cơ chữa được độc chứng.
Tội nghiệp cho chàng một thân một mình phải chăm sóc liền một lúc 07 bệnh nhân, mà ác thay tất cả bọn họ đều là nữ nhân mới thật vất vả.
Đối với Ngọc Liên Hoa thì mọi sự còn dễ dàng vì một là nàng vẫn còn mê man khi tỉnh, khi mê; hai là giữa nàng và Vân Linh đã có mối quan hệ phu thê nên chàng cũng đỡ ngại ngùng khi thay đổi y phục hay tắm rửa cho nàng. Nhưng đối với 6 thiếu nữ trinh nguyên kia thì thật khó khăn vô cùng.
Cả sáu thiếu nữ đều còn là xử nữ. Chưa hề biết đến nam nhân bao giờ. Nay vì bệnh tình nguy cấp mà phải để chàng chăm sóc thì khỏi nói cũng biết họ tủi nhục và xấu hổ như thế nào. Những lúc như vậy các thiếu nữ đều đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại để cho chàng muốn làm gì thì làm.
Khổ nổi Vân Linh là một chàng trai khí huyết phương cương, lại nhiễm phải dâm dược quái dị từ người Tiêu hồn ma nữ truyền sang, vì thế, trong khi chàng ôm mỹ nhân trong tay không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.
Đôi lúc chàng không kiềm chế nổi ma tính của bản thân, bất thần dùng ma thủ vuốt ve thân hình người ngọc, những ngón dương chỉ trước sự đòi hỏi của dục tính cứ mãi mân mê bóp vuốt đôi nhũ phong trắng ngần nẩy nở tuyệt đẹp của mỹ nữ đang ngự ở trong lòng.
Thiếu nữ nào xui xẻo bị chàng làm như vậy chỉ còn biết cắn răng mà chịu. Đến lúc chịu hết nổi nữa mới bật lên tiếng rên nho nhỏ. Toàn thân run rẩy trước sự tấn công như ma thuật của bàn tay nam nhân.
Như vậy nào đã xong, đôi lúc những ngón dương chỉ còn lần mò đến vùng cấm địa nơi tiểu phúc, khiến cho người thiếu nữ như ngây, như ngất, bay bỗng trong cảm giác mê ly, khoái lạc vô cùng.
May mà các thiếu nữ ai cũng như ai, khi bị kích thích đến tột độ đều kiềm chế không nổi rên rỉ không ngừng. Chính những âm thanh này lại đột ngột đánh thức Vân Linh choàng khỏi cơn mê.
May nhờ Vân Linh tìm ra nguyên nhân, bắt được lục xà và con Thiềm thừ ba chân nên các thiếu nữ đều dần dần hồi phục lại được.
Bản thân Ngọc Liên Hoa cũng đã tỉnh nên việc chữa trị càng lúc càng thuận lợi.
Không nhìn thì thôi. Vừa thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, con người Vân Linh bất chợt toàn thân khích động. Cơ thể bỗng chốc nóng dực cả lên.
Trước mắt chàng hiện tại, 6 nàng thiếu nữ đều lõa thể đang cùng nhau tắm gội dưới suối. Dòng suối không lớn lắm nên các nàng ngồi hẳn dưới dòng suối, đôi nhũ phong trắng nõn nhô cao trên mực nước được ánh trăng chiếu vào trông thật vô cùng hấp dẫn.
Khung cảnh thật sự khiến người khác phải tê bại tâm thần. Mê man trong cảnh thần tiên thoát tục. Quả nhiên, con người ai ai cũng có tâm lý hưởng thụ. Tất yếu sự hưởng thụ đó không đến với họ nên mới phải kiềm nén. Còn như bây giờ. Trước mắt Vân Linh là cảnh tượng thần tiên mỹ diệu, khuynh đảo tâm thần. Những tấm thân mỹ nữ ẩn hiện thập thò dưới làn nước mát. Phong đồn mỹ diệu, ngọc nhũ vươn cao. Da thịt ai ai trông cũng vô cùng tươi mát, trắng trẻo và đầy mị lực. Thực quả là tuyệt phẩm nhân gian thượng thặng.
Vân Linh bấy giờ tâm thần mê mãi. Hai mắt đứng tròng nhìn không biết chán vào các thân hình tuyệt mỹ của các thiếu nữ đang ẩn hiện trong làn nước trong vắt đến vô cùng.
Lúc này các thiếu nữ vừa tắm gội vừa thì thầm. Tiếng nói của họ tuy không to, không nhỏ nhưng nghe thật là âm điệu mê hoặc. Thỉnh thoảng, Vân Linh lại nghe thấy những tiếng cười nho nhỏ giống như tiếng ngọc va chạm vào nhau hết sức thanh thoát làm chàng không khỏi rúng động tâm thần.
Vân Linh trong lòng tự nhiên tò mò vô dạng, thật muốn tìm hiểu xem các nữ nhân kia đang bàn luận chuyện gì. Thế rồi chàng vội chấn định tinh thần, tâm trung thính nghĩ để lắng nghe câu chuyện của bọn thiếu nữ:
Bạch y thiếu nữ vừa đưa tay kỳ cọ suốt dọc thân người vừa khẽ nói với chúng nữ:
– Chúng ta tắm như thế này lỡ Vân đại gia phát hiện thì sao ?
Hồng y thiếu nữ khúc khích cười khẽ, lát sau lại nói:
– Muội nói đúng ! Chúng ta phải tắm mau lên, nếu Vân đại gia nhìn thấy được thì còn ra làm sao.
Hai nàng nói chuyện cùng nhau mà chẳng ngờ được tấm thân trinh bạch của họ đã bị Vân Linh nhìn thấy tất cả. Tất nhiên Vân Linh chẳng dại gì mà ló ra cho họ thấy. Chàng lúc nghe được mấy thiếu nữ nói vậy lại càng cẩn mật, ẩn thân thật tốt.
Hắc y thiếu nữ đưa mắt nhìn ngó xung quanh thật không thấy gì khác thường liền cười khẽ nói dài giọng :
– Tỷ muội chúng ta bôn ba cả ngày, toàn thân bẩn thỉu. Mặc kệ Vân đại gia có tới đây hay không chúng ta cứ đàng hoàng mà làm chuyện của mình.
Bọn thiếu nữ nghe Hắc y thiếu nữ nói thế thì cười ngất, và rồi mạnh người nào người nấy nhanh chóng tắm rửa và thay y phục thật nhanh rút vào trong nhà.
Vân Linh không muốn để bị phát hiện đã rút lui vào nhà trước rồi. Chàng cố gắng coi như sự việc chưa hề xảy ra, nhắm mắt đi vào giấc ngủ vùi.
Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Một hôm, Vân Linh đang ngủ thì chợt có tiếng kêu thất thanh của bọn thiếu nữ.
Vân Linh vội vàng nhảy vọt ra phi thân về phía âm thanh kêu lúc nãy.
Chàng sững người kinh ngạc thấy bọn thiếu nữ toàn thân lõa thể run lẩy bẩy chạy vội lên bờ.
Bọn thiếu nữ vừa thấy chàng chưa kịp nói gì đã ngã lăn ra tất cả.
Vân Linh kinh hoàng vội đỡ một thiếu nữ lên hỏi:
– Hồng cô nương ? Có chuyện gì vậy ?
Thiếu nữ không nói được tiếng nào, khuôn mặt xám xanh, đôi môi trở nên xám xịt.
Vân Linh biết ngay nàng nọ đã trúng độc. Chàng vội chạy vào nhà lấy ra mấy viên thuốc giải độc cho các thiếu nữ uống, rồi sau đấy lần lượt đưa các nàng vào trong nhà.
Vân Linh bắt mạch cho các bệnh nhân, chàng thấy cơn nguy hiểm đã qua, nhưng rõ ràng thuốc giải độc của chàng không giải hết được độc tính mà các nàng mắc phải.
Chợt có tiếng rên khe khẽ. Hắc y thiếu nữ tỉnh lại đầu tiên.
Vân Linh mừng rỡ vội bước lại nắm lấy tay nàng hỏi nhỏ:
– Hắc cô nương thấy trong người ra sao ?
Hắc y thiếu nữ biết đã được Vân Linh cứu mạng, đôi mắt nhòa lệ nói:
– Đa tạ Vân đại gia. Tiểu nữ không ngờ mình còn sống được như vầy.
Vân Linh an ủi:
– Cô nương bệnh tình chưa khỏi. Hãy nghỉ ngơi đi.
Hắc y thiếu nữ nhìn sang bên cạnh thấy các tỷ muội người nào cũng nằm mê man bất động thì hoảng hốt hỏi:
– Bọn họ … bọn họ có sao không ?
Vân Linh mỉm cười:
– Không sao đâu ! Họ chỉ bị mê man đi thôi, không có vấn đề gì.
Đột nhiên Hắc y thiếu nữ phát hiện nàng và các tỷ muội đều lõa thể nằm phơi mình ra trước ánh mắt của Vân Linh thì thẹn đỏ mặt không biết làm sao.
Vân Linh do quá lo lắng cho tính mạng của các nàng nên nhất thời không để ý. Chàng thấy Hắc y thiếu nữ tỉnh dậy thì lấy làm mừng liền hỏi:
– Chuyện xảy ra như thế nào ? Tại sao cả bọn cô nương đều bị trúng độc như vậy ?
Hắc y thiếu nữ nhắm mắt lại vì xấu hổ. Nàng muốn nhắc cho Vân Linh biết điều ấy nhưng không sao mở miệng ra được.
Vân Linh thấy thiếu nữ im lặng thì sốt ruột nói:
– Cô nương hãy nói xem tình trạng trước đó thế nào thì tại hạ mới biết mà chữa trị chứ !
Hắc y thiếu nữ không biết làm sao đành nói:
– Bọn tiểu nữ không hiểu sao tự nhiên cảm thấy vùng hạ đẳng đau buốt, vội vàng chạy lên bờ rồi thì mê man không biết gì nữa.
Vân Linh nghe vậy vội kiểm tra hai chân của Hắc y thiếu nữ.
Hắc y thiếu nữ toàn thân run động. Nàng xấu hổ đến mức không dám nhìn nữa.
Vân Linh vừa kiểm tra đôi chân mềm mại và trắng như tuyệt của mỹ nhân vừa hỏi nàng xem có chỗ nào dưới chân bị đau.
Hắc y thiếu nữ làm sao mà trả lời được. Nàng ngậm miệng, nhắm mắt, mặc tình cho Vân Linh muốn làm gì thì làm.
Vân Linh không nhận ra điều đó, chàng xem xét một hồi ở hai bàn chân mỹ nhân mà không phát hiện ra điều gì, liền kiểm tra lên phía trên.
Đột nhiên, khuôn mặt chàng sựng lại, đôi mắt đờ ra nhìn vào giữa hai khe đùi nữ nhân.
Hắc y thiếu nữ thấy chàng đột nhiên bất động, không hiểu vì sao liền hé mắt ra nhìn. Khi nàng thấy hai mắt Vân Linh đang nhìn như đóng đinh vào vùng cấm địa của nàng thì không kiềm được vội đưa tay xuống phía dưới che lại.
Vân Linh khuôn mặt sượng sùng. Không biết nên nói lời nào. Mắt chàng nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ hồng xinh đẹp đến mức không sao tả nổi thì tâm tư chấn động kịch liệt. Chỉ muốn ngay tức thì nhảy đến chiếm đoạt nữ mỹ xinh đẹp vào lòng.
Đột nhiên ngay sát bên, lại có tiếng nữ nhân rên rỉ và tiếng động lịch kịt. Hiển nhiên các nàng thiếu nữ còn lại cũng đang bắt đầu tỉnh dậy.
Hắc y thiếu nữ liếc mắt thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng tần ngần ra đấy thì kêu khẽ một tiếng:
– Vân đại gia xin hãy tạm bước ra ngoài. Bọn tiểu nữ tự biết lo cho mình mà !
Vân Linh bấy giờ mới nhận thấy mình đứng ở đây không hợp. Chàng vội vàng đi thẳng ra ngoài không dám nhìn lại mấy nữ nhân loã lồ kia nữa.
Ba hôm sau, tình trạng của các nữ nhân trở nên trầm trọng hơn. Vân Linh dù biết y thuật nhưng muốn chữa được bệnh thì phải biết nguyên nhân của bệnh ra sao. Điều làm chàng bối rối nhất là hoàn cảnh trúng độc của các nàng.
Vân Linh quyết định ra khỏi Mộc Thủy trận để tìm xem nguyên nhân của sự việc trúng độc rất kỳ bí này.
Sau hơn 5 ngày quan sát cuối cùng Vân Linh cũng phát hiện ra sự việc như vầy:
Trên đầu nguồn, cách chỗ Mộc Thuỷ trận không xa có một hang rắn. Trong hang là một con rắn lục xà rất độc. Ở cách đó không xa bên mép nước là chỗ ở của một con cóc tía ba chân.
Mỗi khi con lục xà ra khỏi hang đến gần mép nước là cuộc chiến đấu của con cóc ba chân và con lục xà lại xảy ra.
Vân Linh đoán các nữ nhân trúng phải độc là do con lục xà này phun ra nọc độc rơi xuống nước làm cho nước bị nhiễm độc.
Chỉ có điều thường thường loài rắn nếu cắn trúng người thì mới bị độc nhiễm vào, đằng này nọc độc đã hoà vào nước rồi thì làm sao làm cho người ta trúng độc được.
Để giải thích nguyên nhân này chỉ có thể suy ra từ con cóc tía kia thôi. Loài cóc tía này Vân Linh chưa từng nghe nói bao giờ. Nhưng con cóc tía đã có khả năng chiến đấu với con lục xà rất độc kia thì bản thân nó cũng phải có chất độc rất kinh người mới có thể làm con lục xà uý kỵ.
Nói tóm lại, muốn chữa trị cho bọn thiếu nữ chỉ còn cách bắt cho được hai con độc vật này chế làm thuốc thì mới có cơ chữa được độc chứng.
Tội nghiệp cho chàng một thân một mình phải chăm sóc liền một lúc 07 bệnh nhân, mà ác thay tất cả bọn họ đều là nữ nhân mới thật vất vả.
Đối với Ngọc Liên Hoa thì mọi sự còn dễ dàng vì một là nàng vẫn còn mê man khi tỉnh, khi mê; hai là giữa nàng và Vân Linh đã có mối quan hệ phu thê nên chàng cũng đỡ ngại ngùng khi thay đổi y phục hay tắm rửa cho nàng. Nhưng đối với 6 thiếu nữ trinh nguyên kia thì thật khó khăn vô cùng.
Cả sáu thiếu nữ đều còn là xử nữ. Chưa hề biết đến nam nhân bao giờ. Nay vì bệnh tình nguy cấp mà phải để chàng chăm sóc thì khỏi nói cũng biết họ tủi nhục và xấu hổ như thế nào. Những lúc như vậy các thiếu nữ đều đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại để cho chàng muốn làm gì thì làm.
Khổ nổi Vân Linh là một chàng trai khí huyết phương cương, lại nhiễm phải dâm dược quái dị từ người Tiêu hồn ma nữ truyền sang, vì thế, trong khi chàng ôm mỹ nhân trong tay không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên.
Đôi lúc chàng không kiềm chế nổi ma tính của bản thân, bất thần dùng ma thủ vuốt ve thân hình người ngọc, những ngón dương chỉ trước sự đòi hỏi của dục tính cứ mãi mân mê bóp vuốt đôi nhũ phong trắng ngần nẩy nở tuyệt đẹp của mỹ nữ đang ngự ở trong lòng.
Thiếu nữ nào xui xẻo bị chàng làm như vậy chỉ còn biết cắn răng mà chịu. Đến lúc chịu hết nổi nữa mới bật lên tiếng rên nho nhỏ. Toàn thân run rẩy trước sự tấn công như ma thuật của bàn tay nam nhân.
Như vậy nào đã xong, đôi lúc những ngón dương chỉ còn lần mò đến vùng cấm địa nơi tiểu phúc, khiến cho người thiếu nữ như ngây, như ngất, bay bỗng trong cảm giác mê ly, khoái lạc vô cùng.
May mà các thiếu nữ ai cũng như ai, khi bị kích thích đến tột độ đều kiềm chế không nổi rên rỉ không ngừng. Chính những âm thanh này lại đột ngột đánh thức Vân Linh choàng khỏi cơn mê.
May nhờ Vân Linh tìm ra nguyên nhân, bắt được lục xà và con Thiềm thừ ba chân nên các thiếu nữ đều dần dần hồi phục lại được.
Bản thân Ngọc Liên Hoa cũng đã tỉnh nên việc chữa trị càng lúc càng thuận lợi.