[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1110 : Được kiếm

Ngày đăng: 23:50 27/08/19

Uy lực của Cửu Sát Kiếm có thể thấy lốm đốm. Nếu như thật bị hắn thu, Loạn Tinh Nữ Hoàng còn có thể là đối thủ của hắn sao? Thật có khả năng bị hắn thu vào hậu cung, trở thành ái phi của hắn! Nghĩ đến khả năng này, Lăng Hàn không khỏi khó chịu. Hắn biết, này là vì mị lực của vị Nữ Hoàng kia quá lớn, tạo thành ảnh hưởng với hắn. Dù biết rất rõ điểm ấy, nhưng Lăng Hàn vẫn tràn đầy phản cảm, không hy vọng thấy Loạn Tinh Nữ Hoàng tiến vào trong ngực của nam nhân nào. Này chỉ sợ là mỗi nam nhân gặp qua Loạn Tinh Nữ Hoàng, ai cũng sẽ sinh ra tâm lý như vậy. - Ha ha ha ha! Trên bầu trời truyền đến tiếng cười to của Trụ Thiên Hoàng, quang hoa đầy trời tán đi, chỉ thấy hắn đứng ngạo nghễ, trong tay trái nắm Cửu Sát Kiếm. Hiển nhiên, thanh Thần kiếm này đã bị hắn thu! Dù sao cũng là huyết mạch truyền thừa, hơn nữa thực lực của hắn đủ cường đại, sau khi hi sinh một cánh tay làm cái giá, hắn rốt cục trở thành tân chủ nhân của Cửu Sát Kiếm. Dù cho cách Hắc Tháp, Lăng Hàn vẫn cảm giác được thanh kiếm kia cường đại, phảng phất có thể xuyên thấu linh hồn, xé rách. Cửu Sát Kiếm, Thần khí cấp bậc Hằng Hà Cảnh, chí ít cũng là cấp mười ba! Dù cho hiện tại bị gảy, tàn phế, thì vẫn cường đại như cũ, cho dù là cường giả như Trụ Thiên Hoàng, còn tu luyện bí pháp đối ứng, vẫn phải bỏ ra một cánh tay mới có thể thu! Hơn nữa, đây vẫn chỉ là một phần tư của Thần khí, nếu như lấy được ba phần khác, dung hợp, uy lực kia sẽ đáng sợ đến bực nào? - Hoàng huynh, ngươi không sao chứ? Cửu Diễm Thiên Vương bay đến bên cạnh Trụ Thiên Hoàng, bởi vì Cửu Sát Kiếm đã bị thu, sát khí nơi này tiêu tán, đối thủ của hắn cũng tự động tiêu tán. - Không sao, gảy một cánh tay mà thôi, nửa năm là có thể khỏi hẳn. Trụ Thiên Hoàng thờ ơ nói, kỳ thực này không phải là thương nhẹ, nhưng so với kết quả lại hoàn toàn không đáng giá nhắc tới. - Chuyện còn lại liền giao cho ngươi, trẫm cần luyện hóa hoàn toàn chuôi kiếm, đến lúc đó, lại thu phần khác sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trụ Thiên Hoàng nói. - Vâng! Cửu Diễm Thiên Vương lĩnh mệnh, ba thân kiếm còn dư lại đồng dạng có sát khí xung thiên, trước xây tế đàn trấn áp sát khí, tiếp đó mới có thể thu, dù Trụ Thiên Hoàng chiếm được chuôi kiếm, cũng vẫn như cũ rất khó làm được. Trụ Thiên Hoàng quay người lại, phá không rời đi. Ánh mắt của Cửu Diễm Thiên Vương nhìn quét bốn phía, trong ánh mắt có sát khí mãnh liệt. Hắn biết Lăng Hàn vẫn núp trong bóng tối, chỉ là không biết đối phương dùng biện pháp gì, thủy chung khí tức không hiện, ngay cả công kích của hắn cũng không thể bức hiện thân. Hiện tại, hắn hoàn toàn không thể xác định Lăng Hàn còn ở chỗ này hay không. Hắn rất ghét con kiến hôi này, trước thiếu chút nữa phá hủy Hiến Tế, để hắn rất muốn một cước giết chết đối phương. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian ở đây nhìn chăm chú, hơn nữa, Trụ Thiên Hoàng đã chiếm được chuôi kiếm, chiến lực thẳng tiến chuẩn Hằng Hà Cảnh, dù bí mật nơi này bị tiết lộ, cũng không có gì phải lo lắng. Bởi vậy, ánh mắt của hắn đảo qua một vòng, liền xoay người rời đi, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Đợi hắn ly khai thật lâu, Lăng Hàn mới từ trong Hắc Tháp xuất hiện, miễn cho bị đối phương phục kích, tuy hắn nhận định khả năng này không lớn, đường đường cường giả Tinh Thần cảnh lại muốn mai phục một tiểu bối như hắn. Lăng Hàn và tiểu cẩu mỗi người đi một ngả, tiếp đó tế xuất Xuyên Vân Toa, chạy về quân doanh của Đông Vũ Quốc. Bởi vì không có sát khí ngăn trở, tốc độ của hắn nhanh chóng, gần nửa ngày sau liền đến bờ Nộ Giang. Xem ra, truyền thuyết không giả, Nộ Giang này đúng là do một vị cường giả đánh ra, nếu không phải lão tổ tông Thường gia, thì chính là cường giả ngoại vực lúc trước. Lăng Hàn hạ Phi Toa. - Người nào! Lập tức có binh sĩ bao vây. - Xích Thiên Học Viện… Lăng Hàn! Lăng Hàn tự báo thân phận. Những binh lính này không dám tin ngay, vội đi tìm người của Xích Thiên Học Viện tới phân biệt thật giả. - Lăng Hàn! Triệu Luân chạy ra trước tiên, thấy Lăng Hàn, biểu tình trên mặt cổ quái không nói ra được. Đánh lén Kim Sư Quốc, lại thất bại từ đầu đến đuôi, đây đối với hắn đả kích còn rất lớn, dù sao cũng là lần đầu tiên dụng binh, có nhục thân phận nhi tử Đại Tướng Quân của hắn. Nhưng trong lòng hắn vẫn an ủi mình, dù sao đối phương mai phục mấy trăm Nhật Nguyệt Cảnh, hắn bại không oan, hơn nữa Lăng Hàn cũng bị Kim Sư Quốc bắt, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết. Nhưng bây giờ thấy Lăng Hàn hoàn hảo xuất hiện, há có thể không để hắn âm trầm. - Ngươi làm sao có thể trở về? Hắn hừ một tiếng nói. - Ngươi nhất định là đi theo địch, mới có thể bị thả lại, làm gian tế đi! Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên. Với quân nhân mà nói, thống hận nhất chính là kẻ phản bội. Lăng Hàn cười nhạt nói: - Triệu thế tử, con mắt nào của ngươi thấy ta đi theo địch? Không có chứng cứ, thì không nên nói lung tung, bằng không, dù ngươi là nhi tử của Triệu đại tướng quân, ta cũng phải tới trước mặt bệ hạ nói rõ ràng! - Hừ, chúng ta lọt vào phục kích, bản thiếu có bảo giáp phòng hộ, mới tuôn ra vòng vây, ngươi bằng vào cái gì? Hơn nữa, ngươi so với bản thiếu trở về chậm hơn vài ngày, chẳng lẽ không phải bị bắt, mất tiết tháo đầu hàng sao? Triệu Luân lạnh lùng nói. Không thể ở trong chiến trường giết chết Lăng Hàn, vậy cho hắn một cái tội danh. Đi theo địch, chỉ cần định tội, vậy căn bản không cần mang về Hoàng Đô thẩm vấn, có thể trực tiếp trấn giết, chấn chính quân kỷ! Lăng Hàn mỉm cười nói: - Triệu thế tử thật biết kể chuyện xưa! Tình huống lúc đó nguy cấp như vậy, ta không có tu vi Nhật Nguyệt Cảnh, cũng không có bảo giáp hộ thân, chỉ có thể chạy trốn, quấn một vòng lớn, lúc này mới về tới đây, tự nhiên không nhanh như Triệu thế tử. - Đừng vội nói sạo! Triệu Luân kích chỉ Lăng Hàn. Lăng Hàn nhún vai nói: - Triệu thế tử, cái gì cũng phải có chứng cớ, bằng không ta sẽ tố cáo ngươi phỉ báng. Triệu Luân nhìn hắn thật sâu, mới nói: - Bản thiếu sẽ tìm được! Hắn phẩy tay áo bỏ đi. Bảo thủ, lòng dạ chật hẹp. Lăng Hàn cho hắn đánh giá, tiếp đó lập tức đi tìm Cửu Quận Vương, Cửu Sát Kiếm quan hệ quá lớn, phải trước tiên đưa tin tức trở về, bằng không chờ Trụ Thiên Hoàng đạt được Cửu Sát Kiếm hoàn chỉnh, vậy hắn thật phải lấy thúng úp voi. - Lăng Hàn! Thủy Nhạn Ngọc ra đón, lúc thấy hắn, nước mắt không tự chủ được chảy ra. Đội đột kích toàn quân bị bắt, chỉ có Triệu Luân sống trốn về, điều này làm cho phần lớn người đều rất bi quan, cho rằng người chưa trở về khẳng định xong đời. ---------------