[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn

Chương 734 : Song giết

Ngày đăng: 23:47 27/08/19

Lăng Hàn vừa ra tay chính là đại chiêu, nơi này cường giả quá nhiều, không chắc lại đột nhiên nhảy ra một Thiên Nhân Cảnh, Phá Hư Cảnh, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Giết lão sư của học viện, đây chính là tội danh rất lớn, nhưng Lăng Hàn sẽ suy tính sao? Trước giết lại nói! Xoạt xoạt xoạt… ánh kiếm như rực cháy, mặc dù Tích Sinh Kiếm không cách nào toàn diện kích phát, nhưng lấy thực lực của Lăng Hàn vẫn có thể kích thích ra lực phá hoại cấp bậc Hoá Thần Cảnh, hình thành một sát trận khủng bố, cuốn tới hai người Mao Quân. - Cái này không phải ánh kiếm phổ thông! - Kiếm trận! Hai người Mao Quân đều sợ hãi, làm sao sẽ như vậy, một thanh kiếm mà thôi, đánh ra ánh kiếm lại có thể tự động hình thành sát trận, để bọn họ vừa thấy trong lòng liền sợ hãi, chỉ có ý nghĩ chạy trốn. Trên thực tế lực phá hoại của cái sát trận này rất đáng sợ, trước liền giết Lăng Hàn đến không biết làm sao, nếu không phải hắn lĩnh ngộ ra cương nhu cùng tồn tại, thì căn bản không thể được thanh bảo kiếm này! Mà hắn chỉ là được kiếm, không phải đánh bại kiếm, đây là có khác nhau rất lớn. Sát trận vừa ra, chẳng khác gì liên thủ với Lăng Hàn, có thể chém Hoá Thần Cảnh cấp cao, đó là đáng sợ đến mức nào? Chỉ mấy chiêu, hai người Mao Quân liền vết thương đầy rẫy, máu tươi tung tóe. Tất cả mọi người xem sững sờ, đây cũng quá mạnh đi, kém một cảnh giới lớn cũng hùng hổ như vậy, đây chẳng phải nói chỉ cần Lăng Hàn đạt đến Thiên Nhân Cảnh, liền có tư cách cạnh tranh đệ nhất thiên hạ sao? Lấy tuổi tác của Lăng Hàn, ai cũng sẽ không cho rằng Linh Anh Cảnh, Hoá Thần Cảnh sẽ kéo hắn quá lâu? - Mao huynh, chúng ta cùng ra tuyệt chiêu, chỉ cần lại kéo mấy chiêu, nhất định sẽ có viện binh tới! Thích Lập Quả nói. - Được! Sắc mặt của Mao Quân cứng lại, trên người có ánh chớp xoay quanh, trong mắt trắng lóa, thật giống như hóa thành quang điện. Muốn phóng đại chiêu, chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất tốn thời gian súc thế, cái gọi là đại chiêu tự nhiên uy lực cực mạnh, vượt xa công kích phổ thông. Nhưng điều này cũng cần thời gian dài súc lực, Thiên đạo rất công bằng. Nhưng cũng có thể để cho thời gian súc lực trở nên ngắn, thậm chí như vung ra công kích phổ thông, vậy thì cần trả giá thật lớn. Lấy phương thức tự tổn hoặc nghiền ép tiềm lực, nhanh chóng đánh ra đại chiêu. Chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, bình thường sẽ không ai dễ dàng vận dụng lựa chọn thứ hai, đều lợi dụng du đấu đến tiến hành súc lực, sau đó đánh ra đại chiêu, một đòn phân thắng thua. Nhưng mà, hiện tại Mao Quân nào có thời giờ du đấu? Ở dưới Lăng Hàn và kiếm trận sát phạt, mỗi một kích hắn đều phải toàn lực ứng phó, đều thấy máu mang thương, còn muốn lưu lực ra đại chiêu? Muốn chết còn tạm được. Bởi vậy, hắn chỉ có thể lấy tự tổn đánh đổi, mạnh mẽ phát ra đại chiêu. Oanh, cả người hắn đều là hóa thành lôi đình, thân cao đạt đến khoảng ba trượng, nghiễm nhiên một vị người khổng lồ, sau đó một chưởng đánh xuống, quay về Lăng Hàn vỗ xuống đi. Cái này không phải Lôi Động Cửu Thiên, nhưng Thanh Lôi Tông cũng chơi lôi đình, thân hóa lôi đình là điều chắc chắn, thế nhưng một mảnh hắc lôi, không giống Lôi Động Cửu Thiên là màu trắng. Ánh chớp phân tán, lực phá hoại cực kỳ đáng sợ. - Thích huynh, ngươi từ bên… đệt! Mao Quân đang muốn bắt chuyện, để Thích Lập Quả trái phải hợp công Lăng Hàn, không nghĩ tới ánh mắt thoáng nhìn, lại phát hiện đối phương đã chạy mất dép. Đối phương đề nghị hợp công kéo dài thời gian, chỉ là một danh nghĩa, mục đích chính là để hắn liều mạng, cho đối phương thời gian đào tẩu! - Thích Lập Quả, ta **** tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Mao Quân hét lớn, muốn một mình hắn đối kháng Lăng Hàn, coi như phát động đại chiêu cũng kéo không được bao lâu, mà sau đại chiêu thì sao? Hắn sẽ rơi vào trạng thái hư nhược, chỉ có phần bị chà đạp mà thôi. - Mao huynh, bản tọa sẽ dẫn người trở về báo thù cho ngươi! Xa xa, truyền đến thanh âm của Thích Lập Quả. Thật vô liêm sỉ! Lăng Hàn cười gằn, thân hình bắn lên, tạm thời thu Tích Sinh Kiếm vào Hắc Tháp, lấy Lạc Nhật Cung, rút một mũi tên, tam đại thần thông đồng thời phát động, khóa chặt Thích Lập Quả. - Khà khà! Mao Quân thấy thế, lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Vèo, một mũi tên kích bắn. Thích Lập Quả thực là đen như chó mực! Hắn vốn tưởng rằng có Mao Quân quấn lấy Lăng Hàn, mình lại chạy ra xa như vậy, khẳng định an toàn a. Nhưng ở trong nháy mắt hắn thả lỏng nhất, công kích lại đến, còn nhanh như thế, chuẩn như thế, tàn nhẫn như thế! Phốc, một mũi tên xuyên tim mà qua. Tiễn này được xưng diệt Long, diệt ngôi sao, lại thêm sát khí của Lôi Động Cửu Thiên, Chân Thị Chi Nhãn xuyên thủng nhược điểm, uy lực của mũi tên này tự nhiên khủng bố đến cực hạn! Thích Lập Quả lảo đảo chạy về phía trước vài bước, chậm rãi xoay người lại, mờ mịt nhìn Lăng Hàn và Mao Quân, hoàn toàn không làm rõ tình huống. Nhưng nhìn thấy khóe miệng của Mao Quân ngậm lấy nụ cười lạnh lùng, hắn hối hận. Nếu như hắn lựa chọn kề vai chiến đấu với Mao Quân, hai người đồng tâm hiệp lực, cùng ra đại chiêu, nói không chắc có thể đỡ được Lăng Hàn, kéo dài tới viện binh đến. Nhưng hắn không muốn liều mạng, xếp đặt Mao Quân một đao, kết quả ngược lại là mình chết trước. Biết vậy chẳng làm a! Hắn ầm ầm ngã xuống, máu tươi từ trong trái tim chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất. Vèo, Mao Quân tránh gấp, hiện tại hắn thân hóa lôi đình, tuy không phải một môn thần thông, nhưng tốc độ vẫn nhanh đến mức kinh người. Lăng Hàn vung Hấp Huyết Nguyên Kim, thu hồi trân tiễn bắn ra, sau đó đuổi theo Mao Quân, hắn cũng thân hóa lôi đình, có thể nhìn thấy, tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn đối phương một đường, đang cấp tốc rút ngắn khoảng cách của song phương. Chư Toàn Nhi và Hổ Nữu, con thỏ cũng bận bịu đi theo. Mao Quân hoảng không chọn đường, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, là thoát thân, người trẻ tuổi phía sau kia thật đáng sợ, căn bản không phải hắn có thể đối đầu. Tốc độ của hắn thực không chậm, mà phía trước cũng xuất hiện một người, vóc người thon dài, rất bình thường, nhưng chỉ cần nhìn hai mắt của hắn, thì sẽ phát hiện mình giống như nhìn một mảnh tinh vũ, có không gian vô hạn. Từ Tu Nhiên! - Từ sư điệt, cứu ta! Hắn vui mừng khôn xiết, vội kêu lên. Nhưng Từ Tu Nhiên lộ ra vẻ sốt ruột, đưa tay ra kêu lên: - Cẩn thận! Cẩn thận cái gì? Mao Quân sững sờ, phốc, chỉ thấy một thanh trường kiếm đã nhập vào cơ thể mà qua, sát ý đáng sợ cuốn lấy, cấp tốc tiêu diệt thần hồn của hắn. Đùng, thân thể hắn mềm nhũn, trượt xuống mặt đất. Lăng Hàn rút kiếm, lạnh lùng nhìn Từ Tu Nhiên, hắn không ngại giết chết một thiên tài của Tuyệt Đao Tông. Mỗi tiêu diệt một tên cao thủ của Ngũ Tông, chính là quét dọn một cản trở cho tương lai khai thiên, đặc biệt là thiên tài như Từ Tu Nhiên, Cổ Minh, tương lai tất nhiên là đối thủ khó dây dưa. - Đó là Mao Quân của Thanh Lôi Tông. Từ Tu Nhiên mở miệng nói. - Vậy thì thế nào? Lăng Hàn lạnh lùng nói. - Ngươi giết Tiểu Đao Vương, lại giết Mao Quân, đây là muốn phản ra Bổ Thiên Học Viện sao? Từ Tu Nhiên chầm chậm nói. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói: - Bên kia còn có một cái, gọi Thích Lập Quả, cũng bị ta giết chết. - Đó là người của Thiên Kiếm Tông. Từ Tu Nhiên cũng không phẫn nộ, có vẻ cực kỳ bình tĩnh. - Lăng Hàn, ta vốn coi ngươi là đối thủ, nhưng ngươi tự tìm đường chết, sau này không có cơ hội giao thủ với ta rồi. ---------------