Thần Điêu Hiệp Lữ
Chương 125 :
Ngày đăng: 20:26 20/04/20
Mã Quang Tá nói:- Đúng thế, vậy chúng ta phải làm sao?Dương Quá nói:- Hai ta tụ thủ bàng quan, tránh càng xa bọn họ càng tốt.Mã Quang Tá nói:- Dương huynh đệ là người tốt, đa tạ huynh đệ nói cho ta biết.Đoạn chống cây côn, từ xa quan sát nhóm Quách Tĩnh bốn người giao đấu.Quách Tĩnh lúc này thi triển tuyệt học võ lâm "Hàng long thập bát chưởng". Ba người kia vây chặt xung quanh, nghĩ rằng Quách Tĩnh nội lực thâm hậu đến mấy, cũng không thể cầm cự lâu dài. Họ không biết ngót hai chục năm nay Quách Tĩnh chăm luyện "Cửu Âm chân kinh", ban đầu chân lực không hiển lộ, sau vài chục chiêu, kình lực của "Hàng long thập bát chưởng" chợt mạnh chợt yếu, chợt nhả chợt thu, đang chí cương lại sinh ra chí nhu, là thần công mà ngay cả Hồng Thất Công năm xưa cũng chưa lĩnh ngộ được. Quách Tĩnh dùng nó đương đầu với ba đại cao thủ, không những không núng thế, mà còn có thể nhắm chỗ sơ hở của đối phương mà phản kích, càng đấu càng thanh thoát tự nhiên.Dương Quá đứng ngoài quan sát, thán phục vô cùng. Trong tòa cổ mộ, chàng từng luyện "Cửu Âm chân kinh" nhưng không có người chỉ dẫn, không biết chân kinh thần kỳ đến thế. Chàng bèn dùng công quyết chân kinh ấn chứng chưởng pháp của Quách Tĩnh, tức thì ngộ ra không ít quyền lý vô cùng ảo diệu, lòng thầm ghi nhớ, quên bẵng mối huyết hải thâm cừu và ý định đẩy Quách Tĩnh vào tử địa.Võ công của Kim Luân pháp vương vốn ngang ngửa với Quách Tĩnh, Quách Tĩnh tuy có được không ít kỳ ngộ, song Kim Luân pháp vương lớn hơn hai mươi tuổi, cũng tức là có công lực nhiều hơn hai chục năm, hai người nếu đơn đả độc đấu, ngoài ngàn chiêu vẫn khó phân thắng bại. Lại thêm hai cao thủ Tiêu Tương Tử và Ma Tinh trợ lực, pháp vương thủ thắng vốn không khó, nhưng "Hàng long thập bát chưởng" của Quách Tĩnh quả thật uy lực quá mạnh, cộng với chưởng pháp có vận dụng "Thiên Cang Bắc Đẩu trận pháp" của phái Toàn Chân, một người mà như biến thành bảy, ngay từ đầu lại đả thương Doãn Khắc Tây, ba đối thủ trước lo giữ mình, không dám phóng tay công kích, nên tuy Quách Tĩnh lấy một địch ba, cũng vẫn ngang ngửa.Lại đấu thêm mấy chục chiêu, kim luân của Pháp vương, đoản xà tiên của Ni Ma Tinh dần dần phát huy uy lực. Quách Tĩnh nghĩ: "Cứ đà này, cuối cùng mình sẽ không địch nổi. Quá nhi đấu với gã hộ pháp đằng kia, gã đó võ công tầm thường, mình phải nhanh chóng hội hợp với Quá nhi để tìm đường thoát thân". Bốn người toàn lực quyết đấu, không để mắt, nên không biết rằng Dương Quá và Mã Quang Tá ở ngoài xa hơn mười trượng chỉ xem họ giao đấu.Bỗng nghe một tiếng thét lạ, cây can bổng của Tiêu Tương Tử từ trên không bổ xuống. Quách Tĩnh nghiêng người né tránh, đột nhiên thấy trước mặt ám đen, từ đầu cây can bổng phun ra một luồng khói đen, mũi ngửi thấy mùi tanh lợm giọng, đầu óc hơi choáng váng. Quách Tĩnh biết là cây can bổng chứa chất độc, vội lùi lại. Tiêu Tương Tử thấy đối phương rõ ràng đã hít phải chất cực độc phả ra từ cây can bổng của hắn, mà lại không ngất đi, thì không khỏi kinh hãi, nghĩ: "Dẫu là mãnh thú như sư tử, hổ báo, hít phải "Độc sa thiềm thừ" của ta cũng ngất đi liền, đằng này hắn không sao, kỳ lạ thật". Hắn lại xông tới, phóng "Độc sa thiềm thừ" một lần nữa.Tại hoang sơn tỉnh Hồ Nam năm nào, Tiêu Tương Tử đang luyện công, từng nhìn thấy một con cóc từ trong cỗ quan tài thủng phun ra chất "Độc sa thiềm thừ" làm cho một con mãng xà lớn trúng độc quằn quại. Thế là Tiêu Tương Tử bắt cóc, lấy chất độc dịch, chế luyện thành "Độc sa thiềm thừ", giấu vào trong lòng cây can bổng. Đuôi cây gậy có chốt, chỉ cần ấn ngón tay một cái, chất "Độc sa thiềm thừ" sẽ phun ra, từ trên phun xuống, uy lực càng mạnh. Hắn đã từng thử dùng mấy lần đối phó với mãnh thú, mãng xà, đều hiệu nghiệm tức thời. Không ngờ Quách Tĩnh nội lực thâm hậu, lại đủ sức kháng ngự chất kịch độc.Kim Luân pháp vương và Ni Ma Tinh tuy không ở phía chính diện, chỉ hít sơ sơ một chút khí "Độc sa thiềm thừ", đã tức ngực nôn nao, vội chạy ra xa. Tiêu Tương Tử đã nhét giải dược vào trong mũi, xông qua lớp khói đen mà truy kích. Quách Tĩnh giáng một chưởng "Kiến long tại điền" vào đầu gối hắn. Tiêu Tương Tử đưa cây can bổng đỡ gạt, chưa kịp phóng độc đã bị chưởng lực đẩy văng ra xa năm thước.Quách Tĩnh thấy cây thiết đoản xà của Ni Ma Tinh ở gần bèn sử chiêu "Tiềm long vật dụng" đánh ra. Ni Ma Tinh vội giơ cây thiết đoản xà gạt đi, tay phải hắn nắm đuôi rắn, tay trái cầm đầu rắn, giơ lên ngang ngực chống đỡ. Đâu ngờ lực của chưởng này không nhắm vào giữa ngực, tuy lòng bàn tay Quách Tĩnh đối diện với giữa ngực hắn, mà là tỏa ra xung quanh. Ni Ma Tinh giơ ngang ngực đỡ, không thấy gì, biết là nguy hiểm, thì mặt và bụng dưới đã cảm thấy chưởng lực, may nhờ thân hình lùn tịt, hành động mau lẹ, vội nhoài người xuống đất mà lăn mấy vòng ra ngoài như một trái cầu.Quách Tĩnh thấy có thể thừa dịp, gọi to:- Quá nhi, đi thôi!Đoạn nhảy mấy bước ra chỗ trống. Kim Luân pháp vương thấy Quách Tĩnh thoát khỏi vòng vây, liền lao tới. Sau lưng Quách Tĩnh cách binh tướng Mông Cổvài trượng, mười mấy cây giáo dài chĩa tua tủa về phía mình. Quách Tĩnh hai tay gạt giáo, chộp hai tên binh sĩ ném về phía Kim Luân pháp vương, nói:- Đón lấy này!Kim Luân pháp vương nếu giơ tay đón, tất Quách Tĩnh sẽ chạy xa hơn, lão ta bèn nghiêng người, dùng vai trái hất một cái, làm cho hai tên lính bay đi hơn một trượng, rồi lao theo Quách Tĩnh.Quách Tĩnh biết rằng chỉ cần đánh lại một chiêu, sẽ lập tức bị Kim Luân pháp vương bám riết, chỉ sau vài chiêu, Ni Ma Tinh và Tiêu Tương Tử lại xông đến, lúc ấy thật khó bề thoát đi, bèn đoạt hai cây giáo dài mà đâm về phía sau. Quách Tĩnh chân không dừng bước, sau lưng lại như có con mắt thứ ba, một mũi giáo đâm vai phải, một mũi giáo đâm vào ngực Kim Luân pháp vương, kình lực rất mạnh. Kim Luân pháp vương vội lẳng kim luân ra, keng keng hai tiếng, hai mũi giáo cùng gãy, nhưng khi nhìn Quách Tĩnh thì thấy đã lẫn vào trong quân Mông Cổ.Quân Mông Cổ phụng mệnh Hốt Tất Liệt, xếp thành nhiều lớp dày đặc bên ngoài vương trướng để bắt sống Quách Tĩnh, lúc này để Quách Tĩnh xông vào giữa trận, binh tướng bắt không nổi, giết chẳng xong, chỉ nghe gươm giáo va nhau, tiếng hô hoán vang động, chỉ cản trở bọn Kim Luân pháp vương ba người truy kích mà thôi.Quách Tĩnh ẩn mình trong quân mã, giống như vào rừng dày, xem ra còn dễ thoát thân hơn ở chỗ trống trải. Sau vài cái nhún, Quách Tĩnh vọt tới trước ngựa một tên bách phu trưởng, kéo hắn xuống ngựa, vọt lên yên, xông xáo ngang dọc, đột nhiên vòng ra phía sau, phi ngựa thật nhanh, miệng huýt sáo. Con ngựa quý hãn huyết đứng đằng xa, nghe tiếng chủ gọi, phóng đến như bay.Dương Quá ở xa nhìn con hãn huyết phóng qua trước mặt chàng về phía Quách Tĩnh, thầm kêu "Hỏng mất!". Chàng nghĩ chỉ cần Quách Tĩnh cưỡi trên lưng con ngựa quý hãn huyết, thì Hốt Tất Liệt có tập trung binh mã khắp thiên hạ, cũng không thể đuổi kịp. Trong lúc gấp gáp, chàng chợt kêu to:- Ối, đau quá trời!Rồi lảo đảo chực ngã, miệng nói nhỏ với Mã Quang Tá:- Đừng nói gì cả, mau tránh ra, càng xa càng tốt!Tiếng kêu đau vận khí từ đan điền, tuy trong đám quân tạp loạn, Quách Tĩnh ắt nghe thấy, tất sẽ đến cứu, nếu Mã Quang Tá đứng bên cạnh, không chừng sẽ bị quách Tĩnh cho một chưởng chết tươi. Mã Quang Tá rất chịu nghe lời Dương Quá, tuy chưa hiểu dụng ý của chàng, song vẫn chạy về phía vương trướng.Quách Tĩnh nghe tiếng kêu của Dương Quá, quả nhiên nôn nóng, không đợi con hãn huyết chạy tới, đã lập tức quay đầu ngựa lại xông vào trận, phóng đến chỗ Dương Quá. Kim Luân pháp vương đã hiểu ý Dương Quá, để cho Quách Tĩnh lướt qua bên cạnh, không ngăn cản, rồi quay mình chặn đường rút của Quách Tĩnh.Quách Tĩnh phi ngựa đến trước mặt Dương Quá, gọi:- Quá nhi, sao thế?Dương Quá giả bộ lảo đảo, nói:- Gã đại hán không phải địch thủ của tiểu điệt, nhưng chẳng hiểu vì sao tiểu điệt vừa vận chân lực, liền có luồng khí dội ngược, đan điền đau nhói như bị dao đâm.Câu nói dối này không có điểm nào sơ hở, Mã Quang Tá võ công tầm thường, y vừa đánh một côn, Quách Tĩnh đã nhận biết, Dương Quá nếu bảo bị y đả thương, Quách Tĩnh sẽ sinh nghi, nhưng bảo là chàng vận khí bị dội ngược, thì nhìn bề ngoài không tài gì thấy được. Huống hồ đêm trước Quách Tĩnh đã tưởng lầm Dương Quá luyện công bị tẩu hỏa, vừa rồi kịch đấu, nội thương lại tái phát, cũng là chuyện thường.Quách Tĩnh thấy chàng tay trái đặt ở bụng dưới, trán vã mồ hôi, thương thế hẳn không nhẹ, vội nói:- Mau ngồi sau lưng ta, ta đưa ngươi thoát đi.Dương Quá giả bộ nói:- Quách bá bá cứ thoát đi, tính mạng điệt nhi không đáng gì, Quách bá bá mới là rường cột của thành Tương Dương. Quân dân đều trông cậy vào một mình Quách bá bá.Quách Tĩnh nói:- Ngươi vì ta mà đến, làm sao ta có thể bỏ ngươi lại? Mau mau lên ngựa.Dương Quá chần chừ do dự, Quách Tĩnh cúi xuống kéo chàng lên sau lưng mình, thì con ngựa bị trúng nhiều mũi tên, hí lên đau đớn, gục xuống chết. Quách Tĩnh trong đời trải bao phen hung hiểm, tình thế càng nguy cấp, dũng khí càng gia tăng, bình tĩnh ứng phó, nói:- Quá nhi, đừng sợ, chúng ta nhất định thoát khỏi chốn này.Đoạn đứng thẳng người dậy, cõng Dương Quá chạy về phía bắc.Lúc này Kim Luân pháp vương, Ni Ma Tinh, Tiêu Tương Tử lại đánh tới. Quách Tĩnh nhìn bốn phía quân mã dồn lại, vòng vây siết chặt hơn lúc trước. Dưới lá đại kỳ bên vương trướng, Hốt Tất Liệt tay bưng bát rượu, đứng quan chiến cùng với một hòa thượng, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, rõ ràng nắm chắc phần thắng, thần tình cực kỳ đắc ý.Quách Tĩnh quát to một tràng, cõng Dương Quá lao về phía Hốt Tất Liệt, chỉ sau vài lần nhấp nhô đã tới gần trước mặt. Thân binh hộ vệ hai bên cả kinh, mười mấy người chĩa đao, giáo dài ngăn chặn. Quách Tĩnh chưởng phong ù ù, một thân binh bị chưởng lực hất văng ra xa, chỉ vài bước nữa là chưởng lực có thể đánh tới chỗ Hốt Tất Liệt. Bọn thân binh liều chết cản đường, song địch sao nổi thần dũng của Quách Tĩnh? Kim Luân pháp vương thấy nguy cấp, phóng kim luân tới đầu Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cúi đầu tránh, chân vẫn không dừng bước.Dương Quá nghĩ: "Nếu Quách Tĩnh tóm được Hốt Tất Liệt, quân Mông Cổ tất ném chuột sợ vỡ lọ quý, phải để Quách Tĩnh thoát thân. Mình chưa hạ thủ, còn đợi khi nào?". Nhưng lại lên tiếng hỏi:- Quách bá bá, phụ thân điệt nhi quả là tội ác quá lớn, Quách bá bá không thể không giết ư?Quách Tĩnh sững lại, lúc này đâu có thời gian suy nghĩ, thuận miệng đáp luôn:- Phụ thân ngươi nhận giặc làm cha, phản quốc hại dân, người người đều căm hận, muốn trừ bỏ.Dương Quá nói:- Được.Thế là chàng không còn do dự gì nữa, giơ thanh Quân tử kiếm lên, đâm vào gáy Quách Tĩnh.Đột nhiên một đạo bạch quang loáng qua trước mắt, một cây can bổng gạt kiếm của chàng đi. Dương Quá nhìn, thấy đó là cây can bổng của Tiêu Tương Tử, kinh ngạc nghĩ: "Mình đâm Quách Tĩnh, sao hắn lại ngăn cản? À phải rồi, nếu Quách Tĩnh chết bởi kiếm của ta, thì danh hiệu "Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ" sẽ thuộc về ta. Hừm, ta giết Quách Tĩnh là để báo thù cho cha, chứ thứ hư danh kia, ta đâu có thiết?". Chàng đâm nhanh mấy nhát, đánh bật cây can bổng của Tiêu Tương Tử, rồi thu kiếm về, lại đâm sau lưng Quách Tĩnh. Tiêu Tương Tử lại dùng cây can bổng gạt ra.Lúc này Quách Tĩnh mải dùng chưởng lực đối phó với kim luân của Pháp vương và thiết đoản xà của Ni Ma Tinh, không hề biết Dương Quá đang giở trò ma sau lưng mình, cứ ngỡ chàng đang dốc lực chống chọi Tiêu Tương Tử, nói:- Cẩn thận, cây can bổng của hắn có thể phóng độc.Kim Luân pháp vương và Ni Ma Tinh đối diện với Quách Tĩnh, nhìn rõ, thấy Dương Quá hai lần sắp đắc thủ, đều bị Tiêu Tương Tử gạt ra, bèn đồng thanh quát:- Tiêu Tương Tử, giở trò gì vậy?Tiêu Tương Tử cười nham hiểm, vung cây can bổng đánh Quách Tĩnh, Quách Tĩnh nghiêng mình né tránh. Dương Quá lần thứ ba định hạ độc thủ, Tiêu Tương Tử lại dùng cây can bổng gạt trường kiếm của chàng. Quách Tĩnh lo Dương Quá đang bị nội thương, sợ chàng không chống nổi cây can bổng, bèn đánh về phía sau, vào ngực Tiêu Tương Tử, một chưởng. Tiêu Tương Tử vội thoái lui mấy bước.Lúc này Dương Quá không còn ai ngăn cản, lại giơ kiếm đâm vào gáy Quách Tĩnh. Nào ngờ Tiêu Tương Tử sợ Dương Quá đắc thủ, vừa thoái lui đã chọc cây can bổng tới yếu huyệt sau lưng chàng, buộc chàng phải thu kiếm về tự cứu mình trước đã. Quách Tĩnh hữu chưởng đang tỷ đấu với nội lực thượng thừa của Kim Luân pháp vương, phát hiện mình và Dương Quá cùng ngộ hiểm, thì không nghĩ đến mình, mà quay lại cứu Dương Quá trước, tả chưởng sử chiêu "Thần long bãi vĩ", đánh trúng cây can bổng, khiến Tiêu Tương Tử toàn thân nóng bừng, bộ mặt lạnh bỗng chốc đỏ tía.Đúng lúc ấy, Ni Ma Tinh lăn đến, thiết xà đánh ra, đầu rắn đã chạm đến sườn trái Quách Tĩnh. Nội kình toàn thân của Quách Tĩnh có bảy thành đang đối phó với Kim Luân pháp vương, ba thành đánh bật cây can bổng của Tiêu Tương Tử, không còn gì chống đỡ thiết xà. Trong cơn nguy cấp, sườn trái bỗng co vào nửa thước, coi như tránh được đòn lợi hại nhất, song đầu rắn cũng đâm ngập vào bên sườn mấy tấc.Quách Tĩnh vận khí, dùng cơ nhục đẩy ra, để đầu rắn không đâm sâu thêm được, đồng thời tung cước đá Ni Ma Tinh lộn đi vài vòng. Ni Ma Tinh thấy thiết xà đâm trúng chỗ yếu hại, chiêu này chắc chắn lấy mạng Quách Tĩnh, danh hiệu vinh quang "Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ" đã sắp thuộc về hắn, hắn cả mừng, không ngờ đối phương lại có công phu lợi hại, cú đá của Quách Tĩnh trúng ngực, làm gãy luôn ba dẻ xương sườn của hắn.Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh cùng lúc bị đánh bại, song Kim Luân pháp vương thì thừa cơ đẩy chưởng lực tới. Quách Tĩnh sườn trái đã thủng khí môn, không thể tiếp tục chống chọi, chí cảm thấy một luồng đại lực bài sơn đảo hải ập tới, nếu vận sức chống đỡ sẽ bỏ mạng tại chỗ, đành xuôi tay, dùng nội công thượng thừa hơn hai mươi năm của thân mình tiếp nhận chiêu này, người lảo đảo hộc ra một ngụm máu tươi. Mạng tuy nguy cấp, Quách Tĩnh vẫn còn lo cho Dương Quá, nói:- Quá nhi, mau đi lấy ngựa, ta chặn địch cho ngươi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnDương Quá chính mắt thấy Quách Tĩnh liều mạng cứu chàng, máu nóng bỗng trào dâng, còn nghĩ gì đến thù cũ? Chàng nghĩ: "Quách bá bá tình nghĩa sâu nặng, nếu ta không lấy mạng mình để cứu mạng Quách bá bá, thì sống trên thế gian cũng uổng". Chàng bèn từ trên lưng Quách Tĩnh nhảy xuống đất, múa thanh kiếm Quân tử thành một vòng kiếm hoa bảo vệ Quách Tĩnh, thế như mãnh hổ, chiêu nào cũng là chiêu liều chết. Kim Luân pháp vương và Tiêu Tương Từ ngẩn cả ra, gọi:- Dương Quá, ngươi làm gì vậy?Dương Quá không trả lời, đâm Kim Luân pháp vương một kiếm, mũi kiếm rung rung, lại đâm Tiêu Tương Tử một nhát. Hai người kia thấy mắt chàng đỏ ngầu, thần tình đại dị, bất giác cùng lùi hai bước, cho rằng Dương Quá muốn danh hiệu vinh quang "Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ", độc chiếm công lao giết chết Quách Tĩnh.Quách Tĩnh nói:- Quá nhi đừng lo cho ta, hãy mau thoát đi.Dương Quá nói:- Quách bá bá, là điệt nhi hại bá bá, hôm nay điệt nhi sẽ cùng chết với Quách bá bá.Kiếm quang loang loáng, chàng chỉ bảo vệ Quách Tĩnh, không nghĩ gì đến sự an nguy của mình.Kim Luân pháp vương và Tiêu Tương Tử nhất tề vung binh khí tấn công Quách Tĩnh. Nhưng kiếm chiêu của Dương Quá hết sức linh động, không để cho hai kẻ kia tới gần. Mấy ngàn binh mã Mông Cổ vây xung quanh, hò reo rầm trời, nhìn ba người ác đấu.Quách Tĩnh luôn miệng giục Dương Quá mau thoát đi, nhìn chàng nhất mực bảo vệ cho mình, thì vừa nóng ruột, vừa cảm kích, xúc động nội thương, không gắng gượng được thêm, hai gối mềm đi, ngồi phệt xuống đất.Ni Ma Tinh bị gãy ba dẻ xương sườn, vẫn cố nhịn đau, giơ thiết xà chậm rãi lại gần để giết Quách Tĩnh. Dương Quá đâm liền mấy nhát kiếm, cúi xuống xốc Quách Tĩnh lên lưng, xông ra ngoài. Chàng võ công vốn đã không bằng Kim Luân pháp vương, giờ lại cõng thêm Quách Tĩnh, làm sao chịu nổi? Đấu vài hiệp nữa, xoẹt một cái, cánh tay trái của chàng bị kim luân của Pháp vương rạch một vết dài.