[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 1 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Trọng Quang Thần đế là một người có chút lười biếng. Lười biếng khi tu hành, lười biếng khi luyện võ, ngay cả khi tỉnh táo cũng lười biếng. Bởi vậy hắn cũng là vị thần cuối cùng trong ba vị Thượng cổ Thần đế sinh cùng một lúctỉnh lại từ trạng thái hỗn độn.



Khi Thần Ma đại chiến thì, Đông Hoa Thần đế dùng một thanh Minh Hoàng Thái Nhất kiếm có thể đối kháng được với Ma Hoàng, Đại Chính Thần đế thì cùng thần lực cường đại cùng với lực lượng hùng hậu phía sau hiệp trợ, duy có Trọng Quang lảo đảo xen lẫn trong đám thần quân, lúc có đánh nhau thì xuất chiến, lúc không đánh nhau thì ngủ.



Đối với vị này Đại Chính Thần đế cùng Đông Hoa thần đế đã không còn sức để tức giận, cũng không để tâm đến nữa.



Ba vị Thần đế sinh ra cùng một thời khắc, lần lượt thức tỉnh, có thể nói là sự tồn tại giống như huynh đệ. Đại Chính là trưởng, Đông Hoa ở giữa, Trọng Quang tỉnh lại cuối cùng tự nhiên là em út.



Đại chiến Thần Ma giằng co hơn mười vạn năm, tới thời khắc quan trọng cuối cùng, Trọng Quang vận khí không tốt, bị Đại Chính áp đến phía trước trận tuyến đối địch cùng Ma hoàng.



Bởi vì Đông Hoa Thần đế trong trận chiến trước đã đại chiến một trận với Ma Tôn đứng sau Ma Hoàng trong Ma giới, tuy rằng đánh bại được Ma Tôn, hủy diệt ma hồn của hắn, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ, không thể ngăn cản được Ma Hoàng mang theo giận dữ mà đến.



Bởi vậy Trọng Quang Thần đế lấy cớ ở trong Thiên thai của Cửu Trọng Thiên bế quan tu luyện bị Đại Chính Thần đế lôi ra, ném đến trước trận, mở to một đôi mắt buồn ngủ còn chưa có tỉnh đối mặt với đại quân của Ma Hoàng.



Ai nha nha, khổ chết hắn.



Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm của Ma Hoàng cường đại như thế nào, không có một Minh Hoàng kiếm của Đông Hoa Thần đế, Trọng Quang chỉ có thể gọi thần khí sinh ra cùng bản mạng của mình – Hạo Hãn Hỗn Thiên kích chống đỡ.



Cũng may Trọng Quang ở trong Thiên thai của Cửu Trọng Thiên cũng không phải chỉ ngủ làm biếng. Bế quan tu hành chín chín tám mươi mốt ngày – một ngày tương đương với trăm năm dưới nhân gian, rốt cuộc cũng khiến cho hắn trở thành người có sức mạnh lớn nhất trong ba vị Thượng cổ Thần đế, cho dù là Đông Hoa Thần đế có danh xưng là chiến thần sức mạnh cường đại, e rằng cũng không vượt qua được người này.



Nhưng bất đắc dĩ Trọng Quang người này lại rất lười biếng, đánh nhau cũng có thể làm biếng, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu không đủ phong phú, đối chọi với Ma Hoàng cường đại thiện chiến, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bản thân không rơi xuống thế hạ phong, hoàn toàn không chiếm được tiện nghi.



Một trận chiến này đánh từ trên trời xuống dưới đất, từ mặt đất lại đánh ra biển, từ biển đánh xuống hoàng tuyền, vẫn giằng co đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn bổ ra một đường giao nhau giữa ngũ giới là Thiên giới, Nhân gian, biển sâu, hoàng tuyền cùng Ma giới.



Cuối cùng Trọng Quang cũng không còn kiên nhẫn.



Cứ đánh tiếp như vậy, không ngừng, quả thật là chiếm mất rất nhiều thời gian ngủ của hắn!



Bởi vậy hắn phát uy.



Một người làm biếng sau khi phát uy sẽ có hậu quả gì chứ? Trước kia Ma Hoàng Trường Đình không biết, nhưng sau lần này thì y đã biết.
“Có biện pháp nào đề cao nó không?”



Trọng Quang cười khẩy, chế nhạo nói:



“Đề cao cho một gốc Huyền Thiên Linh Thụ? Trừ phi Ma Hoàng bệ hạ ngài tự mình biến thành Huyền Thiên Linh Khí tinh hoa của trời đất, thử một lần xem.”



Ma Hoàng thầm giận, giữa hai mi hiện lên một tia lãnh ý. Nhưng y lòng dạ thâm sâu, bất động thanh sắc, thản nhiên nói:



“Cứ tiếp tục chờ đợi như thế? Bản tôn thật ra không sao cả, chỉ sợ Thần đế ngươi ở nơi có linh khí loãng như thế này ngủ không ngon giấc đi?”



Trọng Quang bị Ma Hoàng châm biếm ngược lại, cũng không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ trầm tư, gật đầu nói:



“Ngươi không nói ta còn không nghĩ tới. Quả nhiên ngủ ở trong này rất không ngon giấc.”



Mi gian của Ma Hoàng khẽ giật, thầm nghĩ vị Thần đế này thiên tính lười biếng, yêu ngủ thành cuồng, quả nhiên là danh bất hư truyền.



Trọng Quang hiện tại cũng có chút ưu sầu. Hắn trái lo phải nghĩ, rốt cuộc cũng có một chủ ý, nói:



“Trực tiếp đề cao Huyền Thiên Linh Thụ này là không thể. Nhưng Huyền Thiên linh vật bậc này, đều dựa vào việc hấp thụ tinh hoa của trời đất mà bổ sung cho chính bản thân mình, sau đó mới lại phụng dưỡng cho phụ mẫu mặt đất. Chúng ta có thể dùng linh lực bản thân luyện ra tinh hoa của trời đất, cung cấp cho linh thụ này hấp thụ. Như vậy cũng có thể thúc đẩy tốc độ trưởng thành của nó nhanh hơn.”



Ma Hoàng ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải thử một lần.



Bởi vậy hai vị thần thỏa thuận, liền tự đến một bên, khoanh chân ngồi ở dưới đại thụ, bắt đầu rèn luyện tinh hoa đất trời.



Không ngờ, biện pháp này quả thực có tác dụng. Hai vị thần một người là thần tối cao sinh ra cùng vạn vật, một người là Ma Hoàng chí tôn nghịch thiên sinh ra, cứ như vậy luyện lấy tinh hoa đất trời, tự nhiên không phải là nhỏ.



Chỉ là Huyền Thiên Linh Thụ này cũng là vật phi phàm, số lượng tinh hoa cần hấp thụ cũng vô cùng kinh người.



Cứ như thế, một thần một ma tĩnh tọa ở trong thế giới hoang vu này ước chừng ba trăm sáu mươi năm, Huyền Thiên Linh Thụ cuối cùng cũng nở một đóa hoa, giữa đóa hoa, có kết ra một quả nho nhỏ.