[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 22 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Chu kỳ trưởng thành của Ma tộc vô cùng thong thả. Cấp bậc càng cao, tốc độ càng chậm. Bởi vậy bàn anh tuy rằng trời sinh nhanh nhạy, nhưng thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn trưởng thành hoàn toàn, còn không biết phải mất bao nhiêu năm nữa (Trọng Quang cùng Ma Hoàng lúc này không ngờ rằng chu kỳ trưởng thành của nó lại mất đến mấy… vạn năm).



Bàn anh có tên liền vô cùng vui mừng, gào thét kêu to.



Trọng Quang nhìn bộ dáng hưng phấn của nó, nhớ tới động tiên của mình, khóe mắt không khỏi run rẩy một hồi.



Bàn anh coi lời hắn dặn như gió thoảng bên tai, hắn chân trước đi ngủ, sau lưng bàn anh đã bắt đầu quậy phá nghịch ngợm, động thực vật trong động tiên đều gặp nạn, ngay cả song câu thiết giác thú hung dữ nhất cũng bị bàn anh bắt nạt đến mức gào khóc thảm thiết, Trọng Quang dù có chết cũng bị đánh thức.



Bàn anh vô cùng thông minh, thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy trốn.



Nó đến từ quả Huyền thiên, trên người có linh khí của trời đất, lại có huyết mạch của Trọng Quang, ở trong động tiên kia che giấu hơi thở, ngay cả Trọng Quang cũng phải mất một lúc mới tìm ra được nó. Nhưng đang điên cuồng đánh lên cái mông nhỏ của nó một hồi, hơi thở của Ma Hoàng truyền đến, Trọng Quang liền mang theo oa nhi này ra.



Ai ngờ bàn anh hoàn toàn không để bàn tay của phụ thân vào mắt, chớp mắt đã hồi phục tinh thần, chui tới chui lui trên người Ma Hoàng.



Trọng Quang nói với Ma Hoàng:



“Nếu ngươi đã tỉnh, ta sẽ đưa Minh Tôn về.”



Nói xong liền vươn tay về phía bàn anh.



Ma Hoàng nheo mắt, nói:



“Ngươi muốn đưa nó về Thiên giới?”



Trọng Quang đáp:



“Nó là cốt chục của ta, đi theo ta cũng tốt. Huống chi ta thấy ngươi cũng không phải là thực thích nó.”



Ma Hoàng im lặng, không nói gì.



Trọng Quang chậm rãi nói:



“Kẻ mang đủ huyết mạch của ta và ngươi, linh căn trời sinh, năng lực mạnh mẽ, có thể tự động chuyển hoán thần lực cùng ma lực. Ta muốn dẫn nó về dạy dỗ cẩn thận, tương lai kế thừa y bát của ta, Thiên giới lại có thêm một Thần tướng.”



Mắt Ma Hoàng hơi trầm xuống, nói:




Ma Hoàng trưng ra vẻ mặt khinh thường không chút che giấu, kéo nhi tử lại đây, nói:



“Ngươi đừng trêu nó. Minh Tôn cũng không phải món đồ chơi của ngươi.”



Bàn anh rốt cuộc tìm được người giúp.



Ô ô ô, cha ra mặt thay nó, thật cảm động. Cha, vừa rồi ta bị phụ thân khi dễ rất thê thảm đó!



Bàn anh nức nở tố cáo.



Ma Hoàng nhìn bàn anh chớp chớp mắt nằm trong ngực mình, sao lại tròn như vậy chứ? Thật giống quả cầu.



Ma Hoàng nhéo nhéo mông của nhi tử, ừm, còn rất mềm a.



Lại nhéo nhéo lỗ tai. Không tồi, rất dày.



Lại nhéo nhéo mặt, lại nhéo nhéo mũi, hắc, chơi thật vui.



Bàn anh cứng ngắc, khóc không ra nước mắt, bi phẫn trong lòng.



Đáng giận, các ngươi đều là một phe! Là một phe!



Ma Hoàng đã quên sạch những lời vừa nói, ngồi ở trên giường cẩn thận nghiên cứu sinh vật tên là ‘nhi tử’ này, không để ý đến Trọng Quang.



Trọng Quang bĩu môi, kéo y qua nằm xuống, đắp chăn cho phụ tử hai người, vung tay lên, màn giường rũ xuống, tẩm điện Ma cung lập tức trở nên u ám.



Ma Hoàng cho đến tận lúc nằm yên trong ổ chăn, mới kịp phản ứng: Vừa rồi ta không phải là muốn đá hắn xuống giường sao? Như thế nào lại để tùy ý hắn nằm ở bên cạnh chứ?



Trọng Quang túm tiểu tử đang bi phẫn trốn trong ổ chăn ra, cười điểm điểm cái mũi nhỏ của nó:



“Ngươi không sợ buồn chết chính mình sao? Được rồi, đừng cáu kỉnh, cùng ngủ với các phụ thân a. Ngoan!”



Bàn anh bị đặt ở giữa các phụ thân, nhìn sang một trái một phải, giống như cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm, vì thế cười khanh khách hai tiếng, im lặng nhắm hai mắt lại, chốc lát sau cái miệng nhỏ nhắn liền phát ra tiếng khò khè.