[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 26 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Ma Hoàng tuy rằng cảm thấy Trọng Quang không ‘trong sạch’ như thế, nhưng lại không tìm thấy chứng cớ, đành không truy cứu nữa.



Trọng Quang đặt nhi tử đang ngủ say lên giường, xoay người nhìn Ma Hoàng chằm chằm:



“Hôm nay là ngày thứ ba, ngươi đã nghĩ xong chưa?”



Ma Hoàng vừa rồi đã thừa nhận sự tồn tại của bàn anh ở trước mặt chúng ma, tất nhiên không thể để nhi tử lưu lạc ra bên ngoài, trầm giọng nói:



“Minh Tôn là nhi tử của Ma Hoàng ta, phải ở lại Ma giới.”



Trọng Quang nhíu mày, vẻ mặt không vui:



“Lúc trước ngươi đâu có thừa nhận nó.”



“Nhưng nó kế thừa huyết mạch của ta.”



“Nó cũng là nhi tử của ta.”



Ma Hoàng không chút bận tâm nói:



“Bằng không chúng ta đánh một trận, ai thắng người đó mang nó đi.”



Trọng Quang nhíu mày.



Ma Hoàng hừ lạnh:



“Đừng tưởng ta trọng thương chưa thành sẽ đánh không lại ngươi. Nơi này chính là Ma giới!”



Trọng Quang thở dài:



“Đứa nhỏ là của hai người chúng ta, ra tay vì nó, cũng không ổn. Giống như phụ mẫu chốn nhân gian, cãi nhau vì đứa nhỏ còn có thể hiểu được, nhưng động tay vì đứa nhỏ, sẽ không khỏi làm tổn thương tình cảm, còn khiến cho đứa nhỏ khó xử.”



Ma Hoàng nhíu nhíu mày:



“Chuyện này thật phiền. Tóm lại, ta sẽ không để Minh Tôn rời đi! Nếu ngươi muốn dẫn nó đi, chính là tuyên chiến cùng với Ma giới!”




Đôi môi của hai người rốt cuộc cũng tách ra.



Trên gương mặt anh tuấn tái nhợt của Ma Hoàng hiện lên một mạt đỏ ứng, không biết là tức giận hay xấu hổ:



“Ngươi….”



Trọng Quang cười mị nói:



“Chăm sóc Minh Tôn cẩn thận, không cần nhớ nhung ta.”



Nói xong lệnh bài hóa thành một luồng ánh sáng, cuốn hắn biến mất vô tung.



Ma Hoàng không kịp làm gì, trơ mắt nhìn hắn biến mất, trận pháp Trấn Ma trong không gian cũng mất đi tác dụng.



Ma Hoang im lặng một lát, đột nhiên nổi trận lôi đình, thanh âm xuyến thấu đỉnh Thiên Ma cung, rống to:



“Hỗn đản! Lăn đi rồi đừng có quay về nữa –“



Tất cả chúng ma đều bị chấn động ma hồn, bị tiếng rống giận của Ma Hoàng làm kinh sợ, không khỏi kinh hồn táng đảm, không biết là người nào chọc giận vị đứng đầu Ma giới này.



Chỉ có Minh Tôn, tuy rằng tựa ở dưới chân Ma Hoàng, nhưng không chịu ảnh hưởng gì, nghe được tiếng rống giận của cha chỉ hơi run lên, sau đó dường như không có việc gì lại tiếp tục bò tới bò lui ở trên mặt đất.



Hô hấp của Ma Hoàng dồn dập, qua một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, phát hiện trên đùi có chút là lạ, cúi đầu liền thấy, bàn anh đang ôm bắp chân y cố gắng trèo lên trên.



Khóe mắt Ma Hoàng hơi giật, xách nhi tử lên, hai mắt nheo lại.



Nhìn bộ dáng không có ý tốt của phụ hoàn, bàn anh sắc bén phát hiện không ổn, nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, hai má toàn thịt phùng ra thành hai viên tròn, trong đôi mắt to là vẻ khờ dại.



Ma Hoàng nhíu mày, hừ nói:



“Thân là nhi tử của Ma Hoàng ta, sao có thể có bộ dạng yếu đuối giống như thế này!”



Nói xong túm bàn anh, nháy mắt biến mất ở trong phòng.