[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 30 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
Ngao Liên từ rất sớm đã nhận ra có một tầm mắt trốn trong bụi cỏ trên bờ nhìn mình.
Bởi vì hơi thở kia không giống phàm nhân, cũng không phải thần tiên, Ngao Liên chỉ nghĩ là tiểu yêu vừa mới tu luyện thành hình, do vậy cũng không để ý. Nhưng là tiểu yêu này cũng không sợ hãi long áp của mình, khiến cho y có chút tò mò.
Ngao Liên ở trong sông lớn vui chơi thống khoái một hồi, rửa sạch thân thể, liền chậm rãi hóa ra một thân trường sam màu vàng, bên hông đeo trang sức bằng ngọc trai, trên chân là một đôi giày bó làm bằng da cá tinh, mái tóc dài rám nắng cố định bằng một chiếc trâm san hô đơn giản.
Y chậm rãi bước về hướng Minh Tôn đang trốn, áo dài nhẹ tung bay, ống tay áo rộng phấp phới, mang theo phong lưu vô hạn cùng biểu tình tao nhã.
Cái miệng nhỏ nhắn của Minh Tôn mở lớn, đột nhiên cảm thấy có chút không thể hô hấp.
Đến gần kìa đến gần kìa, ta nên làm cái gì bây giờ!?
Minh Tôn biết con rồng kia đi về phía hắn, hắn cảm thấy mình hẳn là phải chuẩn bị để chiến đấu, tuy rằng sức mạnh hiện tại chưa khôi phục toàn bộ, nhưng hắn vẫn có tự tin là sẽ thu phục được một con mỹ long này (sau đó hắn cảm thấy vạn phần may mắn lúc ấy mình không có làm như vậy). Nhưng mà nhưng mà nhưng mà…. Vì sao hắn lại có loại cảm giác kích động đến mức luống cuống tay chân chứ, tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào. Nói với y cái gì bây giờ?
Ha, chào ngươi. Ta tên Minh Tôn, ngươi có đồng ý làm vật cưỡi của ta không?
Kháo! Thật là ngu X!
Minh Tôn khẩn trương ngồi xổm ở bên trong, còn đang do dự không biết nên chào hỏi với con rồng này như thế nào, mỹ long đã nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn.
“A?”
Ngao Liên đến gần nhìn tiểu hài tử trên mặt đất, trong đôi mắt màu vàng kim hiện lên vẻ kinh ngạc. Y thế nhưng lại không thể nhìn ra hài đồng này là loại yêu vật nào.
“Ngươi là vật gì, vì sao lại nhìn trộm bản vương?”
Ngữ khí của Ngao Liên rất thản nhiên, mang theo cảm giác thượng đẳng ưu việt trời sinh của Long tộc. Hơn nữa thân là Long vương, cho dù ngữ khí của y có ôn hòa đến mấy, cũng ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không thể bỏ qua.
Lòng tự trọng của Minh Tôn thân là Thái tử Ma giớikhiến cho hắn tức giận mà phục hồi tinh thần, nhảy dựng lên kêu la:
Ngao Liên kinh ngạc trong lòng, nói:
“Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Vì sao lại có hơi thở của thần linh Thượng cổ?”
Minh Tôn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hừ một tiếng, ngạo mạn nói:
“Ta không nói cho ngươi!”
Hắn từ nhỏ đã quỷ kế đa đoan, giỏi về tâm kế, thực lực ẩn giấu lại chân thật, lộ ra một chút hơi thở của phụ thân Thần đế, liền dễ dàng nói dối Ngao Liên. Vả lại hắn biết rõ có đôi khi càng giả trang bí hiểm, ngạo mạn vô lễ, ngược lại càng có thể có được sự tin tưởng của người khác.
Ngao Liên tuy rằng không phải hạng người không hiểu thế sự, nhưng kinh nghiệm của y so với Minh Tôn đã sống rất lâu, còn không bằng một cái số lẻ, sao có thể đấu lại được Minh Tôn giảo hoạt lớn lên ở Ma giới chứ?
Y quả nhiên mắc mưu, đoán Minh Tôn là tiểu thần tiên đi từ Cửu trọng thiên xuống. Dù sao thần tức Thượng cổ thuần khiến xa xưa như vậy cũng không phải thần tiên của Thiên đình hiện tại có thể có được. Mặc dù không bằng hậu duệ duy nhất của Thần long Thượng cổ đã tuyệt tích là y, nhưng tuyệt đối không đến nông nỗi ít ỏilại mạnh mẽ đến mức khiến chúng tiên phải lễ độ tôn kính.
Bởi vì niên đại quá lâu, ba vị Thần đế Thượng cổ sáng thế, ẩn cư liền ẩn cư (hoặc ngủ?), tu luyện liền tu luyện. Ngoại trừ Thần đế Đông Hoa thỉnh thoảng lộ diện trên Thiên đình, hai vị Thần đế khác mọi người đã sớm quên tên, rất nhiều chuyện thời Thượng cổ đã trở thành truyền thuyết.
Ngao Liên biết Thần đế Đông Hoa, bởi vì tính tình hai người đều thuộc loại ôn hòa, thỉnh thoảng cùng nhau bàn luận con đường tu luyện, cũng hợp ý. Bất quá hơi thở của Minh Tô cũng hoàn toàn không giống Thần đế Đông hoa, rồi lại có chút gần gũi, chẳng lẽ là đệ tử môn hạ hoặc là cùng họ?
Bởi vì có chút giao tình với Thần đế Đông Hoa, Ngao Liên vẫn chưa gây khó dễ với Minh Tôn, nói:
“Ngươi đi đi, đừng đi theo bản vương nữa.”
Minh Tôn bĩu môi không nói gì.
Ngao Liên cũng không so đo với sự vô lễ của hắn, chỉ cảm thấy tiểu thần tiên này dã tính chưa hết, tính tình khó thuần, nhưng không mất đi vẻ đáng yêu, cười cười, tự cưỡi mây rời đi.
Công lực của Minh Tôn chưa khôi phục, mặc dù Ngao Liên vẫn chưa dùng thân rồng bay lên, hắn cũng không đuổi kịp, không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ Long vương Đông Hải sao? Ta nhớ kỹ!