[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 34 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Phong Hạo bị Minh Tôn đánh cho trọng thương, lại thấy đệ đệ bị Ngao Liên cắn chết, biết lấy sức mình một người không đánh lại được hai người kia, nhanh chóng quay đầu chạy. Nhưng nếu gã đã làm ra loại việc này, sao có thể để cho Ngao Liên còn sống mà chạy thoát? Ngao Liên là Long Vương Đông Hải, trên có Thiên đình, dưới điều khiển Đông Hải, nếu để cho y còn sống trở về, với thực lực của tộc Hắc giao sao có thể chống lại được đòn trả thù của Long tộc?



Vì thế sau khi quay về gã lập tức gọi biểu muội Khanh Văn.



Khanh Văn chính là Vương phi của Ngao Liên, cùng y sinh ra hai long tử, nhưng thật sự không nói đến chuyện tình cảm. Thuở nhỏ nàng cùng Phong Hạo đã là thanh mai trúc mã, sớm có ý yêu, lại bị tộc trưởng cùng phụ vương gả cho Ngao Liên. Cũng phải nói lúc trẻ tuổi nàng không phải là không từng ái mộ Ngao Liên tao nhã. Dù sao Ngao Liên thật sự là tồn tại cao cấp nhất của Long tộc, lại tao nhã, tuấn mỹ phong lưu như thế. Gả cho y, khiến tâm hư vinh của Khanh Văn được thỏa mãn rất lớn.



Nhưng theo thời gian trôi đi, sự nội liễm lạnh nhạt của Ngao Liên, dần dần khiến Khanh Văn cảm thấy nhạt nhẽo không thú vị. Ngao Liên không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng bởi vì thân phận của mình mà thường xuyên không ở trong Long cung. Hắn không chỉ phải đi tuần tra ở hải vực, đến Thiên đình xã giao, còn chăm chỉ tuy luyện, cho nên thời gian có thể ở bên cạnh Vương phi rất ít. Hơn nữa long uy của y quá nặng, mỗi lần Khanh Văn còn chưa đến bên cạnh y, đã cảm nhận được cỗ uy áp kia.



Tuy rằng mỗi lần Ngao Liên đều cực lực khắc chế long uy của chính mình, nhưng đây vẫn ảnh hưởng đến tình cảm của phu thê hai người. Hơn nữa Khanh Văn và y có thể nói là kết hôn chính trị, vốn cũng không có đề tài gì chung. Khanh Văn sinh được hai con, mỗi lần đều là cửu tử nhất sinh, tiêu hao sức mạnh rất lớn, hơn nữa lần sinh thứ hai đúng vào giờ Tý khó sinh, suýt nữa làm nàng chết đi, cho nên khiến nàng oán niệm không thôi.



Gần đây các trưởng lão trong Long tộc lại thúc giục phu thê bọn họ sinh thêm đứa nhỏ thứ ba, nhưng Khanh Văn thực sự không muốn sinh nữa. Nàng vốn là một con thư long ích kỷ hư vinh, sao có thể vì phu quân mình không thương yêu lưu luyến mà mạo hiểm chịu mối nguy cửu tử nhất sinh để sinh con tiếp chứ?



Người bị buộc đến tuyệt cảnh sẽ bộc phát ra ý niệm cực hạn trong đầu. Rồng cũng như thế.



Nếu Ngao Liên chết đi là tốt rồi. Nếu Ngao Liên chết đi, nhi tử của nàng có thể trở thành người đứng đầu Đông Hải. Đến lúc đó nàng thân là Thái hậu, cũng có thể theo đuổi cuộc sống mà nàng muốn.




Phong Hạo có được bí tịch kia, muốn mưu tính thì một long tộc bình thường cũng có thể đền bù được mong muốn, nhưng gã lại tham muốn sức mạnh của Thần long, chủ ý này liền đánh lên người Ngao Liên, vậy nên mới bày ra cái bẫy này.



Tính toán của gã vốn không có chút sai sót nào, Ngao Liên trúng độc chứa máu phượng, lại bị phục kích, bị trọng thương, mặc dù không cần lo lắng cho tính mạnh nhưng nhất định sẽ ngất xỉu, đến lúc đó gã thừa dịp vị này hôn mê mất sức sẽ dùng bí pháp cổ vây y lại, tự có thể cướp được long huyết cùng long cốt. Ai ngờ giữa đường lại có một Minh Tôn nhảy ra, cướp người đi.



Phong Hạo biết lúc này đã là tình thế không chết không ngừng, bởi vậy không dám chậm trễ thời gian, sau khi trở về lập tức tìm Khanh Văn đến, bí mật thương lượng một hồi, sau khi định ra kế sách liền tiếp tục đuổi giết.



Minh Tôn nhìn mây đen cuồn cuộn từ phía xa đến đây, phát hiện trong đó có sức mạnh dao động, chắc là có mang theo thứ pháp bảo gì đó đến, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.



Minh Tôn hưng phấn vén tay áo lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà:



“Lão tử đi vào nhân gian lâu như vậy còn chưa được đánh nhau một trận tử tế, hôm nay xem chừng có thể đánh sảng khoái một hồi!”



Gốc rễ của Ma tộc dưới đáy lòng Minh Tôn bắt đầu rục rịch.