[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 41 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
“Ân công không thể như thế!”
Ngao Liên kích động khẽ kêu lên.
Tuy rằng biết rõ đám mây đã bị Minh Tôn hạ kết giới, nhưng y vẫn vô cùng bất an. Hơn nữa từ trong đám mây có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở bên ngoài, liền có cảm giác kết giới này trong suốt.
“Không cần gọi ta là ân công. Gọi tên của ta.”
Minh Tôn nói xong, cúi đầu ngậm lấy vành tai của Ngao Liên.
Ngao Liên chấn động toàn thân, nhất thời thân thể như nhũn ra.
Lần trước Minh Tôn đã phát hiện, nơi mẫn cảm nhất của Thần long này chính là cái tai kia, sau khi hóa thành hình rồng chính là sừng rồng cứng rắn vô cùng của y, chỉ cần chạm nhẹ một cái, toàn thân y đều nhũn hết.
Minh Tôn vươn đầu lưỡi liếm mút, còn dùng răng nanh nhẹ nhàng day cắn.
Ngao Liên run rẩy cả người, bản tính của Long tộc gần như không áp chế được, khàn khàn nói:
“Đừng như vậy…”
“Kêu tên của ta! Cầu ta!”
Minh Tôn bá đạo ra lệnh.
“Không!”
“Vậy ta sẽ không buông ngươi ra!”
Minh Tôn một bên khiêu khích vành tai mẫn cảm của Ngao Liên, một bên hai tay sờ soạn thân thể của y, giống như sẽ đè áp y xuống làm việc ở trên đám mây này.
Ngao Liên cảm giác được thân thể đang dán chặt vào mình kia từ từ có biến hóa, nhất là bộ phận khó nói ở thân dưới của đối phương. Y cảm thấy kích động, cắn chặt răng, nhắm mắt khàn giọng nói:
“Minh Tôn… Cầu ngươi.”
Minh Tôn ôm y, có chút buồn rầu nói:
“Làm sao bây giờ? Lại càng không muốn buông ngươi ra.”
“Ngươi!”
Ngao Liên trừng mắt nhìn hắn.
Minh Tôn thân mật mà vuốt ve cái lỗ tai cùng phần cổ của y, nói:
“Muốn ta không? Ngao Liên, ta chính là rất nhớ ngươi đó.”
Trên mặt Ngao Liên dần dần nhiễm lên một mạt đỏ ửng, xấu hổ buồn bực nói:
“Ta đã đồng ý với ngươi ba điều kiện, ngươi cũng đã hứa không làm khó dễ ta!”
Minh Tôn nói:
“Ta chỉ nói không cần toàn bộ Long tộc của ngươi gánh vác một lời hứa, cũng không nói không cần ngươi lấy thân báo đáp.”
Ngao Liên tức giận nói:
“Lúc ấy không có nói như vậy!”
“Đừng nóng nảy. Ngươi dẫn ta đi cả một quãng đường như vậy, không thấy mệt sao?”
Ngao Liên cảnh giác nhìn hắn:
“Không mệt.”
Minh Tôn nghiêng đầu nói:
“Ta không biết ngươi đã có nhi tử.”
Ngao Liên đáp:
“Ta đã thành thân nhiều năm.”
Minh Tôn nói:
“Nhi tử của ngươi không hề giống ngươi một chút nào a. Chẳng lẽ là giống mẫu thân?”
Chủ đề này khiến Ngao Liên nhớ tới Vương phi của y, vô cùng không vui nói:
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì!?”
Minh Tôn gãi gãi cằm, đáp:
“Không biết.”
Đây là loại trả lời gì chứ!
Ngao Liên chán nản.
Minh Tôn nói:
“Ta chính là không muốn thả ngươi đi nhanh như vậy!”
Thế giới hai người, thật đẹp đẽ tuyệt vời a. Nếu như có thể ở trong đám mây này làm thêm vài thứ gì đó, vậy càng tốt.
Ngao Liên sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, giận dữ:
“Nhanh mở kết giới ra!”
Y nóng giận, hai má đỏ lên, con ngươi màu vàng so với trân châu quý giá nhất nơi đáy biển còn sáng ngời hơn, lông mi thật dày hoàn toàn xòe ra, đôi mày rậm nhạt màu giống như kiếm nhướng cao, cả người tản ra một loại khí thế sắc bén.
Minh Tôn nhìn và vô cùng thích, ngứa ngáy trong lòng. Hắn có chút vô tội nói:
“Ta nói thật, vì sao ngươi lại giận? Dù sao cũng đã đến cửa nhà ngươi rồi, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Ta dù sao cũng sẽ không làm gì với ngươi ở ngay trước cửa nhà ngươi.”
Ngao Liên hít sâu, nói:
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Minh Tôn nói:
“Được rồi được rồi, ngươi đừng nóng giận. Hay giận sẽ dễ già, già rồi không đẹp nữa.”
Ngao Liên quả thực không muốn nói chuyện tiếp với hắn.