[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 44 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Mấy ma điệp khác lần lượt đưa tin tức về, liền biến mất không thấy đâu.



Minh Tôn đã có hiểu biết đại khái về Long cung, đồng thời cũng vì biện pháp an toàn của Long cung mà cảm thấy lo lắng. Khinh địch như vậy đã bị ma điệp của hắn tìm được tin tức, cũng không biết Long thần thiện lương lại mềm lòng kia bình thường quản lý Long cung như thế nào. (trừ ma đầu ngươi ra, ai có bản lĩnh có thể dễ dàng tìm hiểu tin tức ở Long cung như thế chứ!)



Minh Tôn tính toán trong lòng, rồi ngã xuống chiếc giường ngọc trai rộng lớn khảm vô số trân châu nhắm mắt dưỡng thần. Qua một canh giờ, liền nhận ra hơi thở của tể tướng rùa kia lan đến cửa.



Tể tướng rùa gõ cửa, Minh Tôn không có lên tiếng trả lời.



Tể tướng rùa chờ một lát, lại gõ gõ cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi có chút hoài nghi, cao giọng nói:



“Minh Tôn đại nhân, Long vương điện hạ chuẩn bị tiệc rượu, mời ngài đến dự tiệc. Minh Tôn đại nhân! Minh Tôn đại nhân?”



Bên trong lặng im không một tiếng động, sắc mặt tể tướng rùa khẽ biến, bàn tay vung lên, đại môn mở ra. Nhưng bên trong cũng không phải là khung cảnh trống không như lão tưởng, mà có một lớp chắn giống như sương mù mênh mông ở trước mặt, khiến lão không nhìn thấy tình hình bên trong.



Tể tướng rùa liền thử vài pháp quyết, nhưng như thế nào cũng không thể phá được lá chắn sương mù mờ ảo kia, sắc mặt không khỏi thay đổi, trong lòng lại có một nhận thức mới với thực lực của Minh Tôn.



Đúng vào lúc này, lá chắn kia bỗng nhiên tản ra một luồng sáng nhẹ, hóa thành hư vô, Minh Tôn y phục chỉnh tề hiện ra trước mắt.



Hắn ngáp một cái, nói:



“Thì ra là tể tướng rùa. Ngại ngùng, vừa rồi ta đang ngủ, không có nghe thấy tiếng của ngươi.”



Tể tướng rùa lúc này không còn dám khinh thường thanh niên này nữa, khẽ mỉm cười nói:



“Không có việc gì không có việc gì. Minh đại nhân là khách quý của Long vương, đường xa đến đây, hẳn là nên nghỉ ngơi đầy đủ. Đều là tại hạ lo lắng không chu toàn.”



Minh Tôn lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, cười hắc hắc nói:



“Ta đã ngủ no rồi, lúc này tinh thần tốt lắm, chúng ta đi thôi, đừng để cho Ngao Liên đợi lâu.”



Tể tướng rùa đối với chuyện hắn gọi thẳng tục danh của Long vương rất biết điều mà coi như không nghe thấy, đi phía trước dẫn đường.



Ngao Liên quả nhiên là chuẩn bị tiệc rượu cùng ca múa, chỉ chiêu đãi một mình Minh Tôn, phải nói là chiêu đãi cực kỳ xa hoa.



Minh Tôn nâng chén rượu hỏi:



“Sao lại không thấy Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử?”



Ngao Liên cười nhạt nói:



“Bọn chúng còn phải tu luyện, bổn vương không cho bọn chúng tới.”
Minh Tôn thành thật nói:



“Thực ra chưa có nói với ngươi, ta đối với ngươi quả thực là vô cùng nhung nhớ. Nhưng lần này đến tìm ngươi cũng là có chuyện quan trọng muốn nhờ.”



Ngao Liên nghe hắn nói thẳng là có chuyện quan trọng muốn nhờ, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, thành khẩn nói:



“Ngươi có ân cứu mạng với ta, chỉ cần là việc Ngao mỗ có thể, nhất định sẽ dốc sức tương trợ. Vượt lửa qua sông, không hề hối tiếc.”



Hai tròng mắt tà mị của Minh Tôn hơi hơi nhíu lại, mỉm cười nói:



“Bắt ngươi vượt lửa qua sông, ta sẽ luyến tiếc.”



Vẻ mặt của hắn mị hoặc, ngữ khí lại vô cùng nghiêm trang, Ngao Liên không khỏi sửng sốt, tim đập có chút tăng tốc.



Minh Tôn lại nói:



“Mặc dù ngươi đã đồng ý với ta ba việc, nhưng ta tuyệt sẽ không lấy chuyện khiến tính mệnh ngươi gặp nguy hiểm đến nhờ. Ở trong lòng ta, ngươi so ra còn quan trọng hơn mấy chuyện này.”



Cho dù là Ngao Liên có chút quen với miệng lưỡi không gì cản nổi của hắn, lúc này vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên, thúc giục nói:



“Ngươi vẫn là mau nói xem có việc gì đi.”



Minh Tôn cười, cân nhắc một chút, nói:



“Ngươi có từng nghe nói qua về Thần đế Thượng cổ không?”



Ngao Liên nói:



“Ngươi muốn hỏi về vị đế quân nào?”



“Ba vị ấy ngươi có biết không?”



Ngao Liên ngẫm nghĩ, nói:



“Chỉ có Thần đế Đông Hoa là biết được một phần thôi. Thần đế Đại Chính và Thần đế Trọng Quang biến mất đã lâu, ta cũng không biết nhiều lắm.”



Minh Tôn nói:



“Vậy ngươi kể về người ngươi biết một chút cho ta nghe đi.”