[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 46 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Ngao Liên thấy thời gian không còn sớm, liền khuyên nhủ Minh Tôn nên đi nghỉ ngơi. Nhưng Minh Tôn còn chưa thỏa mãn, có chút lưu luyến.



Ngao Liên thấy bộ dáng hắn muốn ở lại nơi này, không khỏi đau đầu. Long cung ở nơi sâu nhất trong hải vực, không thấy mặt trời, cũng không có cảm giác ngày đêm. Hơn nữa với những người tu luyện đến bực này như bọn họ, ngủ cũng là chuyện không có ý nghĩa.



Minh Tôn còn đang lề mề, chợt thấy tể tướng rùa giống như một cơn gió cuốn tiến vào, tốc độ hoàn toàn ngược với khả năng mà lão có, Minh Tôn nghẹn họng nhìn trân trối.



“Long vương! Long vương không tốt, không tốt!”



Lão rùa vác mai chạy vào, thở dốc dồn dập, gương mặt già nua trướng đỏ bừng.



Ngao Liên nhíu mày:



“Làm sao vậy? Có việc gì từ từ nói, cái dạng này còn ra thể thống gì!”



Lão rùa thở hổn hển, vội la lên:



“Long vương, Nhị Hoàng tử và Đại Hoàng tử cãi nhau, vừa rồi lao ra khỏi Long cung, đi về hướng lạch sâu!”



Ngao Liên nói:



“Càng ngày càng không nói được! Vừa rồi bảo nó đi bế quan tu luyện, nó lại dám chạy ra ngoài!? Đưa nó về đây cho ta, bổn vương không tha cho nó!”



Lão rùa vội la lên:



“Điện hạ, Đại Hoàng tử đã đuổi theo. Nhưng quan trọng không phải cái này, vừa rồi cá voi tinh đóng ở gần lạch sâu báo lại, gió lốc biển sâu hai mươi năm xuất hiện một lần sắp bắt đầu rồi, hơn nữa vị trí ở ngay cạnh lạch sâu!”



“Cái gì!?”




Ngao Cương không hề do dự, lập tức đung đưa thân rồng nhỏ bé đi về hướng Long cung.



Ngao Liên thấy Ngao Cương đã bơi đi xa, nhìn thoáng qua gió lốc dần dần đến gần đáy biển, không chút do dự vung vuốt về hướng lạch sâu không thấy đáy ở phía trước.



Minh Tôn đi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy gió lốc đáy biển ở hải vực nhân gian, tò mò không biết thứ này có uy lực gì, liền dùng thần thức dò xét, chỉ thấy có vài ma nhân gian tu vi rất khá còn chưa chạy ra khỏi trăm dặm, đã bị uy lực của gió lốc hút vào, cuốn sâu bên trong, xé rách nát bấy.



Thật là đáng tiếc. Mấy ma tu hành kia có bản lĩnh lẻn vào lạch sâu nơi đáy biển này, bản lĩnh đã không nhỏ, qua vài năm nữa có thể nhập ma đến Ma giới. Tới Ma giới rồi lại tu luyện mấy ngàn năm nữa, trở thành một Ma thần trung phẩm cũng không thành vấn đề.



Sau khi hắn điều tra một lúc liền phát hiện gió lốc nơi đáy biển uy lực rất bình thường, so sánh với ma triều dâng cao cùng với động xâm thực trong ma hải ở Ma giới thì, thật sự là nhỏ bé. Bất quá hắn lo lắng cho sự an nguy của Ngao Liên, liền tăng tốc đuổi theo.



Ngao Liên vẫn luôn biết Minh Tôn đi theo phía sau y. Nhưng y sốt ruột vì hai nhi tử, không ngăn cản. Lúc này thấy hắn đuổi theo, liền dùng thần thức nói:



“Phía dưới nguy hiểm, ngươi nhanh đi về đi!”



Minh Tôn mỉm cười nói:



“Không sao, ta có thể đối phó được. Trước tiên cứu con rắn nhỏ kia quan trọng hơn.”



Ngao Liên thấy gương mặt hắn là một bộ nhàn nhã, giống như dù ở trong nơi sâu nhất dưới đáy biển này vẫn rất thành thục, lại nhớ ra thực lực của hắn cường đại, có hắn giúp đỡ có thể tìm được Ngao Dã nhanh hơn, dứt khoát nói:



“Ngươi cưỡi lên người ta đi, ta mang ngươi đi xuống. Phía dưới có rất nhiều ma thực, không cẩn thận sẽ bị lạc mất.”



Hai mắt Minh Tôn sáng lên, lập tức cưỡi lên người y, ôm lấy bờm bên cổ y, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói:



“Ta cảm thấy ba trăm dặm bên dưới có long tức.”