[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 48 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Ngao Liên quả thực xấu hổ muốn chết. Bởi vì bản tính Long tộc của y… thật sự quá khó để khống chế. Minh Tôn ngược lại không cần dùng thủ đoạn gì, chỉ vừa mới chạm phải, y liền cứng rắn.



“Nơi đó của ngươi dường như cũng rất cứng a.”



Minh Tôn ghé vào lỗ tai y trêu đùa, hơi thở nóng hầm hập càng khiến Long tính thêm *** đãng.



Ngao Liên xấu hổ giận dữ giãy ra:



“Buông ra! Ai cho ngươi chạm vào ta!”



Nếu giọng nói của y không hơi hơi phát run, sẽ càng có sức thuyết phục.



Minh Tôn cười nhẹ:



“Loại tình huống này, dù không muốn chạm cũng khó mà.”



Hai người gần như là mặt kề mặt cuộn mình trong vách tường nhỏ hẹp này, ngực, cánh tay, đùi, gần như toàn bộ các bộ phận đều chạm vào nhau.



Ánh mắt Ngao Liên né tránh, sau đó quay đầu đi nói:



“Ngươi, ngươi không có cách nào đổi một nơi khác à?”



“Đổi nơi này sao?”



Minh Tôn đột nhiên tiến lên ngậm lấy vành tai của y, đầu lưỡi mềm mại khiêu khích hút lấy. Nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của Ngao Liên, bị kích thích như vậy, sao còn có thể chống lại, nhất thời tay chân như nhũn ra, thân dưới cũng càng thêm cứng rắn.



“Không… Ta không có ý này… Đừng, đừng như vậy…”



Thanh âm của Ngao Liên trở nên khàn khàn trầm thấp, khó nén được ý cầu xin yếu đuối.



“Ngươi không thích sao?”



“Không… A, ân…”



Ngao Liên ồ ồ thở dốc.



Ngón tay của Minh Tôn linh hoạt sờ soạng chỗ thân dưới của y, dường như còn hiểu rõ chỗ mẫn cảm của Ngao Liên hơn cả y. Đồng thời miệng lưỡi còn đang đùa bỡn vành tai y, răng nanh trắng ngần thỉnh thoảng gặm cắn nhẹ nhàng, lại hút lấy hai cái.




Mái tóc dài dày màu trà của Ngao Liên tản ra, chiếc cổ rắn chắc cùng xương quai xanh gầy gò lộ vẻ gợi cảm vô cùng. Quần áo trên người y đã không cánh mà bay, da thịt màu mật ong, thân hình mê người, ở trước mặt Minh Tôn không hề giữ lại mà mở ra.



Minh Tôn đưa hai chân y quấn lên lưng mình, cúi người chuyển động, cơ thể khỏe đẹp dưới ánh mặt trời lóe sáng, vóc người đẹp đến mức khó tin. Hắn vì Ngao Liên xinh đẹp ở dưới thân mà mê muội thật sâu, giờ khắc này, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Ngao Liên cũng liên tục lóe lên tia sáng kỳ lạ.



Y đột nhiên dùng một tay chống người, một tay ôm lấy cổ Minh Tôn, hôn lên đôi môi của hắn.



Trong mắt Minh Tôn hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mỹ nhân chủ động yêu thương ôm ấp, sao lại không nhận ngay chứ? Hắn nhiệt tình đưa miệng lưỡi ra, nghênh đón Thần long ngượng ngùng khó có được một lần nồng nhiệt hôn môi.



Giờ khắc này, hai người không chỉ cảm thấy thân thể gắn kết, dường như trong khoảnh khắc kia, ngay cả tâm linh cũng hòa vào nhau.



Trái tim của hai chủng tộc khác nhau, đều đang đập mạnh mãnh liệt.



Loại cảm giác này rất kỳ lạ.



Minh Tôn mơ hồ nghĩ. Hắn nhất định đã trúng một loại độc dược tên là ‘Ngao Liên’ rồi.



Lúc này, trong một không gian xa xôi khác, một thanh niên áo tím yên lặng chú ý Ma Thái tử tóc đỏ, rốt cuộc nhịn không được khóe miệng gợi lên ý cười.



“Một trăm vạn năm. Cái thằng nhỏ ngốc này, dùng thời gian lâu như vậy rốt cuộc mới tìm được một người có thể mang vào hồ lô tình ý.”



Hắn sờ sờ cằm, cười nhẹ nói:



“Tuy rằng chủng tộc khác nhau, nhưng là hậu duệ của Thần long, cũng xứng đôi với nhóc con béo ú nhà ngươi.”



Hắn đứng lên, một thân y phục dài màu tím hoa lệ đến cực điểm tung bay trong gió, đường thêu tinh mỹ phía trên giống như đang sống, mây tiên chuyển động, hoa ý dạt dào.



Ống tay áo của hắn tung bay, không gian đột nhiên vặn vẹo một hồi, chậm rãi xuất hiện một cái huyệt động tối om.



Trận pháp rốt cuộc cũng thỏa mãn được điều kiện. Khi Minh Tôn đưa Ngao Liên vào trong hồ lô bạch ngọc thì đồng thời, một cánh cửa bí mật ở Ma giới cũng nhận được chìa khóa để mở ra.



“Trường Đình, nhiều năm như vậy ngươi có từng nhớ ta hay không? Thật đúng là chờ mong được xem thần sắc của ngươi khi nhìn thấy ta mà. Ha ha ha…”



Thần tiên áo tím ngửa đầu cười to, mái tóc đen dày tung bay phía sau lưng.



Hắn không chút do dự bước từng bước dài tiến vào bên trong hắc động. Không gian lại vặn vẹo một hồi, xung quanh liền khôi phục sự yên tĩnh lúc trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.