[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 7 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
“Đã lâu không gặp, Côn Hạo.”
Thanh âm của Ma Hoàng có chút mệt mỏi, xuyên qua màn giường màu đen ánh kim thêu hoa văn vân vũ truyền tới.
“Bổn hoàng không nghĩ ngươi sẽ đến.”
Tròng mắt Trọng Quang hơi nheo lại một chút, ánh mắt quét qua nữ ma thần đang dịu ngoan nằm úp sấp ở bên giường, nói:
“Xem ra bản quân đến không đúng lúc, đã quấy rầy việc tốt của Ma Hoàng.”
Ma Hoàng cũng không xem nhẹ chút không vui nhàn nhạt trong thanh âm bình tĩnh của hắn, điều này khiến cho tâm tình y vì sự tồn tại của thai nhi mà trở nên buồn bực chuyển biến tốt hơn nhiều. Y cúi đầu cười, phất phất tay với nữ ma thần kia, nói:
“Đi xuống.”
Nữ ma thần kia vẫn không hề liếc mắt một cái sang Trọng Quang đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, thân ảnh mềm mại cúi đầu biến mất.
Ma Hoàng ngồi dậy, phất tay xốc màn giường lên, liếc mắt nhìn Trọng Quang một cái, mỉm cười:
“Côn Hạo đúng hẹn mà đến, bổn tọa vui mừng cực kỳ. Mời ngồi.”
Nói xong thì cảnh tượng trong phòng liền thay đổi, biến thành một ngôi đình nằm giữa hoa viên tràn ngập hương hoa cùng tiếng chim. Trường tháp hoa lệ dưới thân Ma Hoàng cũng biến thành một cái ghế, bàn tròn trước mặt có bày hoa quả cùng chén trà tỏa hương thơm ngát, thoáng cái giống như đặt mình trong cõi bồng lai tiên cảnh.
Trọng Quang bước vào trong đình, thản nhiên vén trường bào ngồi xuống đối diện Ma Hoàng, nói:
“Ma Hoàng chuẩn bị thật chu đáo.”
Ma Hoàng nói:
“Côn Hạo gọi ta Trường Đình là được rồi.”
Nói xong tự mình nhấc ấm trà lên rót cho hắn một chén nước trà xanh.
Trọng Quang không nói gì, bưng chén lên nhẹ nhàng ngửi một hơi, nói:
“Trà ngon.”
Ma Hoàng nhẹ nhàng chân thành nói:
Ma Hoàng đỡ thắt lưng từ từ đứng lên, đi đến trước mặt Trọng Quang, cái bụng cực lớn nhô ra trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Sờ đi.”
Trọng Quang giật mình nửa mở miệng, lắp bắp nói:
“Cái, cái gì?”
Ma Hoàng không kiên nhẫn nói:
“Ta cho ngươi sờ, tự nhiên sẽ biết!”
Y thật sự nói không nên lời cái gì mà ‘Ta có hài tử của ngươi’, để cho Trọng Quang tự mình phát hiện thì tốt hơn, cũng tránh được việc hắn cho rằng mình lừa gạt hắn, đỡ tốn nước miếng để giải thích.
Trọng Quang chần chừ vươn tay. Sâu trong lòng hắn vẫn hoài nghi Ma Hoàng có thể là đang hạ cái bẫy nào đó trên người mình, hay là khi mình sờ lên bụng hắn thì sẽ bị hồn bay phách tán?
Thế nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tâm tình muốn tìm kiếm sự thật của hắn, vì thế hai tay ngầm tụ linh lực, thật cẩn thận chạm lên bụng của Ma Hoàng.
Linh lực lưu chuyển, Trọng Quang giật mình phát hiện linh lực mình ngưng tụ lập tức bị cái bụng của Ma Hoàng hấp thu. Hắn kinh hãi lập tức rút tay về, lại phát hiện bên trong có một cỗ linh lực cực kỳ giống của mình đang lưu chuyển.
Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được nhịp tim đập. Tiết tấu quen thuộc mà xa lạ kia, mang theo mối liên hệ giữa huyết thống thân thiết, không ngừng xông thẳng vào trong lòng hắn.
Ma Hoàng vẫn luôn chăm chú nhìn Trọng Quang. Thấy sắc mặt hắn thay đổi không ngừng, hai mắt mê mang, cuối cùng sắc mặt đột nhiên đại biến, đứng mạnh dậy, thất thố hô to:
“Điều này là không thể!”
Ma Hoàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.
Sắc mặt Trọng Quang trắng bệch rồi chuyển xanh, hết xanh lại trắng.
Mấy vạn năm qua từ khi sinh ra, hắn còn chưa từng lộ rõ biểu cảm trên mặt như thế, không thể bình tĩnh lại được.
Thấy hắn thất thố như thế, Ma Hoàng thật sâu cảm thấy được sự ngạc nhiên lúc trước của mình vẫn không tính là gì, tâm tình không khỏi tốt hơn, khóe miệng lại cong lên, trong ngữ điệu thoải mái mang theo trêu tức nhàn nhạt:
“Hiện tại Côn Hạo đã hiểu được, bản hoàng gọi ngươi đến là vì chuyện gì rồi chứ?”