Thần Ma Hệ Thống
Chương 1592 : Mị lực An Ny
Ngày đăng: 05:20 22/04/20
Bất quá không khí trong thôn trang thuần phác, tuy rằng người vây xem không ít nhưng bọn họ cũng không ai động tay động chân, chỉ nghị luận sôi nổi, đồng thời rất nhiều nam nhân thật hâm mộ nhìn Nhạc Trọng đang được An Ny ôm vào trong lòng, bọn họ đều hận bản thân mình tại sao không phải là nam nhân được ôm vào lòng mỹ nhân kia.
Lam Lam xông vào một nhà gỗ nhỏ, nhìn một trung niên nam tử mặc quần da hồ ly, ở trần, có mái tóc dài màu lam nói:
- Cha, con đã trở về. Người này gọi là Nhạc Trọng, hắn bị thương, cha giúp hắn xem một chút đi!
Nam tử trung niên quay đầu lại, thoáng ngây người, hiển nhiên cũng bị khí chất dung nhan của An Ny làm kinh ngạc, nhưng ánh mắt dời xuống dừng trên người Nhạc Trọng thân mật cười, chỉ vào giường gỗ gần bên nói:
- Ta gọi là Y Đạt, là bác sĩ trong thôn này. Vị bằng hữu kia, anh bị thương sao? Nằm xuống đây để tôi nhìn xem!
An Ny đặt Nhạc Trọng lên giường gỗ sau đó lẳng lặng đứng một bên.
Y Đạt đi tới vươn tay nắm tay phải Nhạc Trọng, sử dụng thủ pháp tương tự như cách bắt mạch của Đông y, lắng nghe mạch tượng của hắn, sau đó lại duỗi tay vuốt vuốt xương cốt trên thân thể hắn, nhíu mày:
- Nhạc Trọng, theo trạng huống vận hành khí huyết trong thân thể anh mà xem, khí huyết của anh thịnh vượng, không có dấu hiệu suy yếu. Hơn nữa xương cốt của anh cũng hoàn hảo không bị tổn thương gì. Như vậy xem ra anh bị thương hẳn là về phương diện tinh thần, đúng không?
Nhạc Trọng nói:
- Đúng vậy, tôi gặp một con mãnh thú kỳ dị có ba con mắt, bị thụ nhãn nơi ấn đường của nó bắn trúng tôi đã biến thành hình dạng này!
Y Đạt vô cùng khó xử nói:
- Dược vật trị liệu thương thế tinh thần vô cùng trân quý, chỗ của tôi không có. Có lẽ chỉ có Giao Thú thành mới có. Mà dân đen chúng tôi không thể đi vào Giao Thú thành, xin lỗi thương thế của anh tôi không có cách nào!
Sức quan sát của Nhạc Trọng thập phần mạnh mẽ, hắn rõ ràng nhìn thấy được khi nhắc tới Giao Thú thành thân thể Lam Lam nhất thời căng thẳng, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi.
- An Ny tỷ, tôi yêu cô, gả cho tôi đi. Vì cô tôi không tiếc hết thảy. Chỉ cần cô gả cho tôi, tôi có thể cùng cô chiếu cố Nhạc Trọng, mãi cho tới khi nào hắn chết mới thôi!
Một câu của An Ny lại đánh chìm Ngả Đạt:
- Tôi không thích anh, đi ra ngoài!
Ngả Đạt cười chua xót, nặng nề đứng lên, thập phần không cam lòng lớn tiếng nói:
- Vì sao? An Ny tỷ, tôi có chỗ nào kém hơn người kia, vì sao cô không tuyển chọn tôi mà lựa chọn phế vật tê liệt trên giường kia. Nếu cô đi theo tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc!
An Ny nhướng mày, ngón tay bắn ra, một cơn lốc giống như búa tạ oanh lên bụng Ngả Đạt, đem Ngả Đạt oanh bay ra xa hơn mười thước, ngã xuống đất:
- Anh ấy không phải phế vật, ba người các anh mau cút!
Nhìn thấy An Ny tức giận, trong mắt ba người kia thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, cắn răng chạy ra ngoài. Bọn họ đều không dám trêu chọc An Ny khi nàng tức giận, bản năng cảm giác được khi nàng tức giận thật vô cùng khủng bố.
Lam Lam thật cẩn thận đi tới trước người An Ny giải thích cho ba thiếu niên lỗ mãng kia:
- An Ny tỷ, chị không nên tức giận, bọn hắn chỉ vì thích chị thôi, bọn hắn cũng không có ác ý!
- Ân!
An Ny không chút để ý lên tiếng, lại múc một muỗng canh nhẹ nhàng khẽ thổi, lại đưa tới miệng Nhạc Trọng, giống như không có chuyện gì trọng yếu bằng việc làm này.