Thần Ma Hệ Thống
Chương 461 : Xuất phát (2)
Ngày đăng: 05:08 22/04/20
Mà Trì Dương thì có tính cách trầm ổn, hết thảy cầu ổn, tuyệt không liều lĩnh.Trì Dương tọa trấn thành phố Lũng Hãi thì hắn cũng trở thành kẻ thống trị danh xứng kỳ thực của thành phố Lũng Hãi, bởi vậy hắn cũng nhận trói buộc nhất định, vì cầu ổn, thành phố Lũng Hãi khuếch trương mới chậm chạp như vậy. Nhưng mà chính bởi vì Trì Dương làm việc rất ổn, tuy với tư cách thủ lĩnh Nhạc Trọng biến mất không thấy gì nữa, cả thành phố Lũng Hãi cũng không xảy ra loạn gì lớn, không có những thế hệ dã tâm đầu cơ trục lợi.Trì Dương nhìn qua mọi người chung quanh và ra lệnh:- Tôi tuyên bố, kể từ bây giờ mục tiêu thành phố kế tiếp, sau khi thời tiết ấm lên, lập tức tiến quân sang hướng tây nam, đả thông con đường giữa chúng ta và Nhạc Trọng! Tất cả mọi người sẽ cố gắng vì mục tiêu này!- Vâng!Cao tầng thành phố Lũng Hãi đều nhịp, tràn ngập tinh thần đáp. Nhưng tâm tư áp trên đầu của bọn họ bị hành Trung Quốc Nhạc Trọng giải quyết, trong lòng của bọn họ cũng cẩn thận hơn.Cao tầng thành phố Lũng Hãi sau khi rời khỏi phòng hội nghị, Trì Dương mới đi đến trước một cửa sổ hướng tây nam nhìn qua. Ở hướng đó có song thân mà hắn nhớ thương, còn có mối tình đầu khó quên của hắn. Nhưng mà hắn chỉ có thể ở lại nơi này, không cách nào khởi hành đi tìm bọn họ.- Nhạc Trọng! Bọn họ xin nhờ anh vậy!Trì Dương nhìn qua bão tuyết không ngừng bên ngoài thì nói thầm.Huyện Thiên Tân gió tuyết mạnh cũng dừng lại, bầu trời nóng ráo sáng sủa.Bầu trời trong xanh, một chiếc xe quân dụng, sáu chiếc xe súng máy, bốn chiếc xe vận tải lớn, một chiếc chiến xa bộ binh, hai chiếc xe vại dầu cấu thành đoàn chạy ra ngoài huyện Thiên Tân, chạy ra xa xa.Nhạc Trọng lúc này đi xa mang theo Minh Giai Giai, Trịnh Minh Hòa, Trữ Vũ Hân, La Xích Phong, Bạch Tiểu Thắng các cao thủ. Ô Ấn, Vệ Trữ Quốc những người này ở lại trong huyện Thiên Tân, huyện Kinh Tây chủ trì phòng ngụ và huấn luyện của hai huyện này.Nhạc Trọng mang người đi không nhiều, chỉ có ba mươi bảy người. Cho dù ba mươi bảy người này chết cũng không ảnh hưởng tới thực lực chỉnh thể của huyện Thiên Tân, huyện Kinh Tây.Thời điểm khí hậu thay đổi, mang theo đại bộ đội tiến quân, quả thực chính là muốn chết, một cơn bão tuyết có lẽ cũng đủ giết đại quân, tiểu bộ đội thì linh hoạt hơn, hơn nữa người đi đều là cao thủ, không có ảnh hưởng quá nhiều.Bạch Tiểu Thắng nhàm chán ngáp một cái.- Thật nhàm chán!! Không có xảy ra chuyện gì kích thích sao?Trịnh Minh Hòa trừng Bạch Tiểu Thắng và lạnh lùng nói:- Bạch trung đội trưởng! Thỉnh yên tĩnh. Chúng ta là lính trinh sát! Âm thanh quá lớn sẽ bại lộ chính mình!Trịnh Minh Hòa đối với Bạch Tiểu Thắng không có chút hảo cảm. Lúc trước Nhạc Trọng mang binh tiến công huyện Thiên Tân thì Bạch Tiểu Thắng với tư cách một trong các vương bài của Bối Minh Dương lại không phát huy chút tác dụng gì, bởi vì Bạch Tiểu Thắng tính cách lỗ mãng, Nhạc Trọng đánh tới nơi thì Bạch Tiểu Thắng còn đang nằm ngủ say đấy.Bạch Tiểu Thắng tự phụ cười cười, vỗ vỗ vai của Trịnh Minh Hòa nói:- Lão Trịnh!! Không cần lo lắng!! Cho dù bạo lộ cũng không có vấn đề gì! Tôi sẽ tiêu diệt những tên đáng thương phát hiện ra chúng ta! Anh cứ yên tâm đi.Trịnh Minh Hòa mặt tối sầm nói:- Trên chiến trường, anh phải gọi tôi là đại đội trưởng!Bạch Tiểu Thắng lỗ mảng cười cười, không đếm xỉa tới nói:- Biết rõ! Đại đội trưởng!! Đại đội trưởng, tính tình cũ kỹ như vậy sao? Đợi thời điểm quay về huyện Thiên Tân thì tôi sẽ giới thiệu vài em gái cho anh quen! Chúng ta cùng chơi 6P nhé! Ha ha!Trịnh Minh Hòa mặt tối sầm, không muốn cùng Bạch Tiểu Thắng tiếp tục đáp lời, hắn tiềm hành đi về phía trước..- Lão Trịnh! Tôi giới thiệu em gái thì anh cứ yên tâm! Tuyệt đối là em gái trong các em gái! Không có một người nào kém cả.Bạch Tiểu Thắng giống như khối kẹo da trâu, thoáng cái lẩm bẩm nói.Thời điểm Trịnh Minh Hòa sắp bộc phát thì đột nhiên truyền ra âm thanh quát lên.- Câm miệng!Trịnh Minh Hòa biến sắc, hắn giống như mũi tên lao thẳng tới phía trước.Bạch Tiểu Thắng hai mắt ngưng tụ, dưới chân điểm một cái và thân thể lao thẳng qua phía trước, chỉ trong mười phút ngắn ngủi thì phát sau mà đến trước, vượt qua Trịnh Minh Hòa vô thanh vô tức nhảy tới biên giới chiên trường.Trong nội tâm Trịnh Minh Hòa khẽ chấn động, vô thanh vô tức nhìn qua bên người Bạch Tiểu Thắng:- Thật nhanh! Đệ nhất cao thủ của huyện Thiên Tân lúc trước quả nhiên danh bất hư truyền.Chỉ thấy trời đông tuyết trắng băng giá, hai đám người đang bắn giết lẫn nhau. Một đám nhập người ăn mặc lòe loẹt đủ loại màu sắc, một đám người khác thì mặc quần áo xám đen và đeo mũ đen.Những người mặc trang phục đủ loại màu sắc thì tay cầm súng ống, những người mặc quần áo xám đen phần lớn cầm vũ khí lạnh.Song phương chiến đấu vô cùng kịch liệt và bên phương mặc quần áo xám đen liên tục bại lui ra phía sau, không ngừng triệt thoái nhanh chón, đồng thời cũng không ít nữ nhân mặc váy, tiểu hài tử bị bỏ lại, bị những phần tử vũ trang quần áo lòe loẹt bắt giữ.Những phần tử vũ trang kia sau khi cướp được phụ nữ và trẻ em thì chợt phát ra tiếng cười chói tai, đem những nữ nhân và trẻ em dùng dây thừng trói lại, tiếp tục tiến công truy kích đám người mặc quần áo xám đen kia.Trịnh Minh Hòa nhìn qua Bạch Tiểu Thắng ra lệnh:- Anh giám thị ở nơi này! Tôi đi báo thủ lĩnh!- Không cần báo cáo thủ lĩnh! Những con cá tạp này tôi thừa sức giải quyết!Bạch Tiểu Thắng nhìn qua đám phần tử vũ trang, khóe miệng nhảy lên, lộ ra một nụ cười tà dị, hai tay của hắn cầm lấy hai thanh dao găm dài ngắn màu xanh, chân của hắn điểm một cái, giống như quỷ mỵ lao thẳng xuống phía dưới.- Hỗn đản này!Trịnh Minh Hòa nhìn thấy Bạch Tiểu Thắng lao xuống thì nhịn không được mắng một câu. Hắn ghét nhất là loại người trên chiến trường không nghe chỉ huy này.- Nhưng mà thật nhanh!Trịnh Minh Hòa nhìn thấy Bạch Tiểu Thắng trong mười hô hấp đã vượt qua phạm vi ba trăm mét nhảy vào trong đám người, trong nội tâm không khỏi hơi khẽ chấn động, hiểu được tốc độ đáng sợ của Bạch Tiểu Thắng.Đột nhiên Bạch Tiểu Thắng nhảy vào trong đám phần tử vũ trang kia, hắn giống như quỷ mỵ dùng hai cái dao găm dài ngắn chớp động liên tục.Yết hầu, trái tim của những tên phần tử vũ trang này xuất hiện lỗ máu, máu tươi phún dũng ra ngoài, té trên mặt đất.Ba mươi giây!Bạch Tiểu Thắng đột nhập vào trong đám phần tử vũ trang và chỉ dùng ba mươi giây đã tiêu diệt mười chín tên phần tử vũ trang và chừa lại ba tên người sống. Ba tên phần tử vũ trang còn lại sợ chết, vứt bỏ vũ khí, hai tay giơ lên cao, sợ bị Bạch Tiểu Thắng một chiêu giết chết.Trịnh Minh Hòa nhìn Bạch Tiểu Thắng thì dị quang trong mắt lóe lên, trong nội tâm lẳng lặng thầm nghĩ:- Quả nhiên đủ mạnh!Nhìn thấy Bạch Tiểu Thắng thi triển tốc độ như quỷ mị kia, Trịnh Minh Hòa cũng tự nhận không phải đối thủ của Bạch Tiểu Thắng, nếu không có hơn trăm tên phần tử vũ trang cầm vũ khí bao trùm, nếu không chiến sĩ bình thường không cách gì làm được tốc độ của Bạch Tiểu Thắng.