Thần Ma Hệ Thống
Chương 963 : Vùng đất quỷ dị (2)
Ngày đăng: 05:13 22/04/20
Ở trước mặt là một mảnh đồng ruộng không có gì khác biệt với những địa phương khác, hắn cũng không cảm giác được có khí tức của sinh vật, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn nhắc nhở lấy hắn, làm các tế bào trong cơ thể hắn đều cảm thụ được nguy hiểm.
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng trọng, hít sâu một hơi nói với nhóm nữ sinh:
- Thối lui!
Dứt lời hắn lập tức lui về phía sau.
Nhóm nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, cũng thuận theo Nhạc Trọng thối lui ra sau. Mặc dù các nàng có chút khờ dại vô tri, nhưng cũng từ vẻ ngưng trọng của Nhạc Trọng cảm giác được điều gì đó.
Một gã tiểu thanh niên nhìn Nhạc Trọng khinh bỉ nói với nhóm tiểu thanh niên:
- Thật sự là quỷ nhát gan, nơi đó chẳng có cái gì cả. Chúng huynh đệ, chúng ta đi! Đi tới chỗ đó nhìn xem!
- Đi!
Từng tên thanh niên đều nhìn Nhạc Trọng khinh miệt cười, vì phô bày ra dũng khí cùng chê cười Nhạc Trọng nhát gan, bọn hắn lại tiến nhanh về phía trước.
Nhóm tiểu thanh niên đi qua phía trước rút khảm đao cùng thái đao nhìn khắp bốn phương tám hướng với vẻ cảnh giác.
Tên tiểu thanh niên cầm đầu đi thêm vài trăm thước chứng kiến không có gì khác lạ chuyển đầu nhìn Nhạc Trọng cười khinh miệt:
- Không có cái gì cả thôi! Quỷ nhát gan! Bên này không có gì…
Nhạc Trọng không thèm nhìn tới hắn mà nhìn chung quanh, chỉ thấy đại bộ phận đám người đã chia thành một ít đội ngũ tán đi khắp bốn phương tám hướng.
Không ai nguyện ý ở lại tại chỗ chờ chết, ở trong thế giới hoang vu này, bọn họ phải đi tìm thực vật cùng nguồn nước, nếu không chỉ còn con đường chết.
Nhóm nữ sinh Khổng Thúy Vân cả kinh, vội vàng đi theo phía sau Nhạc Trọng. Các nàng đã kiến thức hành động kỳ dị của hắn nên trong lòng nảy sinh lòng ỷ lại. Những nữ sinh này được cường giả bảo hộ quá tốt, không bị cuối thời ô nhiễm quá nhiều, bởi vậy trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy dựa theo cường giả chính là bản năng của các nàng.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nhạc Trọng luôn luôn đi về phía trước, đi ra vài trăm thước cũng không xuất hiện vấn đề.
Mã Phàm nhìn Nhạc Trọng không ngừng đi tới, trong mắt thoáng hiện dị quang lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, chờ chúng tôi một chút!
Nhạc Trọng không hề có tâm tư nhìn tới Mã Phàm. Trong thế giới thứ hai này, nhiệm vụ của hắn chính là hiểu rõ hết thảy về thế giới này, hơn nữa cố gắng sinh tồn đúng một năm nơi đây. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, bảo vật Hi Vọng Chi Tâm mà hệ thống ban thưởng tuyệt đối là một dị bảo khó được. Hắn cũng không muốn lưu lại bảo hộ đám người Mã Phàm.
- Chúng ta đi!
Mã Phàm chứng kiến Nhạc Trọng không hề có ý tứ phản ứng tới hắn liền mang theo hai mươi người hướng chỗ Nhạc Trọng đuổi theo.
Mấy chục tiểu đoàn thể dựa theo màu da cùng chủng tộc đều theo sau Nhạc Trọng đi ra bên ngoài.
Nhạc Trọng thật cẩn thận đi về phía trước, năng lực cảm giác nguy hiểm của hắn không ngừng cảnh báo hắn tránh né, đi một đoạn phía trước thân thể hắn lại căng thẳng lên, một cỗ dự cảm nguy hiểm chợt nảy lên trong lòng, sau đó hắn sẽ lập tức tránh né.
Nhạc Trọng đi suốt bốn tiếng đồng hồ trong khu vực đồng ruộng hoang vu kia, không nhìn thấy được bất kỳ sinh cơ nào, khu vực này hoàn toàn tĩnh mịch như tử vực.
- Cẩn thận!
Đột nhiên một dự cảm nguy hiểm xông lên, hắn nhất thời lớn tiếng quát.
Ngay trong lúc này từ trên một sườn núi nhỏ đột nhiên xông ra một đám sinh vật phi nhân loại cao hơn hai thước, làn da đen vàng bao phủ một tầng sừng như vết chai, thân thể trần truồng, tay cầm gậy gỗ thật lớn, đôi tay thô to, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt chớp động hào quang điên cuồng rít gào hướng bên này xông tới.