Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 18 : Đường Hẹp
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Từ lỗ trên áo choàng, lộ ra một mảng lông tuyết trắng, Mạc Thiên Liêu nhanh chóng nhét mèo đại gia vào bên trong áo đe, vỗ vỗ trấn an.
Báo con trong lồng, quả thật là một yêu thú chỉ mới có linh trí, dù cho căn cốt bình thường, nhưng cũng đủ để mọi người điên cuồng tranh cướp. Lên giá năm trăm linh thạch thượng phẩm!
Năm trăm linh thạch thượng phẩm, cũng chính là năm ngàn linh thạch trung phẩm, năm vạn linh thạch hạ phẩm!
Yêu thú là giá trên trời, trong số các tu sĩ vẫn có người cả đời không thể mua nổi một con yêu thú. Sư huynh muội Ma môn kia cũng đang kích động nâng giá không thôi, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nhịn nhục mua pháp khí khi nãy.
Mạc Thiên Liêu không nói một lời, đứng lên bước nhanh ra khỏi đại đường.
Một lát một khi có người mua được yêu thú, vì đề phòng ra khỏi cửa bị người cướp đoạt, tất nhiên là phải để nó nhận chủ ngay tại chỗ. Lúc huyết khế đạt thành, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với yêu thú, rất có khả năng sẽ khiến Mạc Tiểu Trảo khó chịu, hắn cần phải nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt mọi người đều bị yêu thú nọ hấp dẫn, không ai chú ý tới động tác của hắn, xoay người rời khời. Người đánh giá kim đan kỳ kia nhìn nơi hắn đi, lòng hiểu không khỏi cười cười.
Dựa vào thẻ gỗ có thể ngồi ở phòng trang nhã thượng hạng, nhưng không thể tham dự đấu giá với đồ mình gửi bán, đây là luật. Hành vi đục nước béo cò này của Mạc Thiên Liêu, nâng giá hàng mình lên cao, tại các phòng đấu giá lớn là tuyệt đối không cho phép, nhưng mà loại phòng đấu giá nhỏ ở Như Ý Phường này, có thể nhắm một con mắt mở một con mắt du di cho qua.
Lấy được một trăm hai mươi bảy viên linh thạch trung phẩm, cuối cùng gom đủ tiền xem chẩn cho Mạc Tiểu Trảo.
Lúc đi ra khỏi phòng đấu giá, yêu thú kia đã bị người mua được, Mạc Thiên Liêu quay đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày. Người nọ mặc một thân áo xanh, đúng là người Thanh Vân Tông!
“Gruhhh –” Báo con bị nắm ra khỏi lồng, phát ra tiếng rít the thé hoảng sợ, phun lửa về hướng người nọ, lại bị tu sĩ bên cạnh gã nâng tay áp chế, cầm ra một thanh dao găm rạch xuống giữa ấn đường của báo con, ép ra một giọt máu.
Mèo nhỏ kéo tà áo hắn nhìn thoáng qua, thân thể có chút hơi run rẩy, Mạc Thiên Liêu chỉ nghĩ nó bị dọa, mau mau đi ra cửa.
Đi đến tiệm đan dược hỏi thăm, chủ tiệm nói cho Mạc Thiên Liêu, đan dược sư của bọn họ đang ở kho kiểm tra dược liệu, kho ở ngay trong phường, cách năm dặm, hắn có thể trực tiếp đi vào trong đó tìm đan sư xem chẩn.
Ra khỏi Như Ý phường, đi ở trên con đường nhỏ giữa núi, Mạc Thiên Liêu vạch áo choàng, đưa mèo đại gia đang u uất ra bên ngoài.
Cục bông màu trắng có chút ỉu xìu, kéo áo hắn, không động cũng không kêu.
“Úi chà, một tu sĩ luyện khí, mà lại có linh thú!” Bàn tay thô to nắm chặt lấy cục bông lủi tới, âm dương quái khí nói.
Mạc Thiên Liêu cả kinh, ngẩng đầu nhìn, chính là nam nữ Ma môn mình gặp được giữa phường chợ kia.
“Tôn giả!” Nàng kia thấy rõ tướng mạo Mạc Thiên Liêu, lập tức kinh hô lên tiếng.
“Méo!” Mèo nhỏ bị bắt rất là nóng giận, huơ tay múa chân giãy dụa, thấy thoát không được, phun mạnh một bụi băng hướng tới đôi mắt gã kia.
“A –” Bụi băng lạnh thấu xương, ngay lúc cận mặt nháy mắt hóa thành mũi băng, đâm vô số lỗ trên gương mặt Ma Tu kia,“Sư muội, con này không phải linh thú, là yêu thú!”
Yêu thú ký kết huyết khế, tu vi sẽ bị hạn chế, nếu chủ nhân là luyện khí kỳ, thì yêu thú này cũng chỉ có thể phát huy pháp lực luyện khí. Nhưng chiêu mới vừa rồi, hiển nhiên đã vượt xa tiêu chuẩn luyện khí.
Mạc Thiên Liêu tiếp được cục bông bổ nhào vào lòng hắn, lạnh lùng đôi nam nữ trước mặt này.
“Ngươi, cùng Đoán Thiên tôn giả có quan hệ gì?” Nàng kia lấy ra pháp khí thủy trầm mộc mới mua được, rất có bộ dáng không chiếm được đáp án vừa lòng sẽ không rời đi.
Mạc Thiên Liêu nheo mắt lại, sờ sờ cục lông nhỏtrong lòng, hắn quyết định muốn mạng hai người này.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đại hán: Không có huyết khế, cướp cướp cướp
Nữ tu: Lớn lên giống tôn giả, cướp cướp cướp
Thợ Mộc: Dám sờ mèo của ta, cả đám chết chết chết!