Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 25 : Chữa cây

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Nhìn lại động tác của bản thân, hai người đồng thời cả kinh thét ra tiếng, Bạch Lạc nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo, vội ho một tiếng nói:“Sư đệ đừng hiểu lầm, ta cùng với nhị sư huynh……”



“Đang luận bàn pháp thuật!”



“Đang cướp đùi gà!”



Giọng nói hai người đồng thời vang lên, không khí nhất thời càng thêm xấu hổ.



Hai bên trừng mắt nhìn nhau một cái, Tử Mạch nhặt gà nướng rơi trên mặt đất lên, phủi phủi tro bụi dính ngoài lá bọc, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mạc Thiên Liêu, khẽ nói nhỏ:“Bạch Lạc đang không vui, đừng đi chọc nó, nó nóng lên là biết cắn người đó.”



“Bùm!” Một mảng đất chính xác đập xuống ót Tử Mạch, Tử Mạch bị đập cho lảo đảo, còn tưởng rằng hắn sẽ quay đầu phản kích, ai ngờ hắn nương theo thế cắm đầu chạy về phía trước, cũng không quay đầu lại.



Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Bạch Lạc, liền thấy Bạch sư huynh mới vừa rối còn khí thế hùng hổ, bây giờ lại ngồi xổm bên Kiếm Diệp Thảo, vẻ mặt đầy u sầu nhìn linh thảo trọc lóc kia.



“Linh thảo này làm sao vậy?” Mạc Thiên Liêu đương nhiên thấy được cành lá trụi lủi kia.



“Lá này, ừm, cũng không biết cái gì ăn mất, không có lá, chốc lát nữa nó sẽ chết.” Bạch Lạc ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu, đôi mắt tối đen tròn tròn, trông có vẻ đáng thương vô cùng.



Mạc Thiên Liêu ngồi xổm xuống:“Đệ vừa học một chiêu Khô mộc phùng xuân, chi bằng để đệ thử xem.”



“Vô dụng,” Bạch Lạc lắc lắc đầu,“Đây chính là linh thảo Địa cấp.”



Linh thảo, linh mộc chia làm bốn đẳng cấp “Thiên Địa Huyền Hoàng”, đẳng cấp càng cao càng trân quý, cũng càng không dễ trồng. Thiên cấp rất ít gặp, ví như Tam Tang Ngưng Thần Quả mà đại sư huynh tìm được kia, chính là linh quả Thiên cấp. Cũng giống như vậy, Địa cấp chính là linh thảo cấp rất cao.



Một chiêu Khô mộc phùng xuân này, ngay cả linh thảo Hoàng cấp cũng cứu không sống, huống chi linh thảo Địa cấp?



Mạc Thiên Liêu nâng tay, chạm cây Kếm Diệp Thảo nọ, một luồng linh lực hệ Mộc xen lẫn lực sinh sôi không ngừng của gỗ bất tẫn, chậm rãi rót vào bên trong linh thảo. Không bao lâu, trên cành lá trụi lủi kia, có một chồi non đâm ra, rất khó thấy.
Vạt áo thật dài đung đưa rũ xuống đất, một đôi chân trắng nõn không có mang giày, đạp lên một tấm thảm da hổ vằn vện, càng làm nổi bật vẻ trắng trong như ngọc của đôi chân kia, giữa đám lông mềm mại lộ ra vài ngón chân, mịn màng mướt rượt, màu phấn nhạt.



Mạc Thiên Liêu nhìn đến mức có chút sững sờ, chưa từng nghĩ tới chân của một nam nhân lại có thể nhìn đẹp đến thế, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đi đến gần, nhẹ giọng kêu:“Sư tôn……”



Thảm da hổ dưới chân đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt hổ lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm hắn.



Sống!



___________________



Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:



[ Chuyện ánh mắt sư tôn thu đồ đệ nhất định có đặc sắc ]



Thợ Mộc: Sư tôn vì sao thu đại sư huynh làm đồ đệ?



Ngực đại thấp: Đương nhiên là vì ta trời sinh thông minh, căn cốt rõ ràng, diện mạo khả ái!



Sư tôn: Khi đó vừa vặn là mùa đông



Thợ Mộc: Cái này thì có quan hệ gì?



Sư tôn: Thiếu lò sưởi ấm



Ngực đại thấp:QAQ