Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 28 : Siêu Tuấn

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


*Chị tác giả đặt tên khá là hài. Siêu Tuấn = cực kỳ đẹp trai, cũng là tên một người trong chương này.



Nếu đem Siêu Tuấn qua, giống như là đặt nhà vệ sinh không mui trước cửa Thuỷ Tinh cung, thật…… có chút khó coi.



Ốc Huyền Động, Huyền Cơ chân nhân chắp tay sau lưng đứng ở trên mặt hồ, nhìn hai đường ánh sáng trên bầu trời:“Đồ đệ mà Thanh Đồng mới thu này, quả nhiên không phải vật phàm, chưa tới một năm đã là Trúc cơ.”



“Hào quang vạn trượng, tích lũy hùng hồn đó nha……” Nguyên Hải đứng ở trên cầu chín khúc, chậm rì nói.



“Cũng phải nói, tu luyện còn nhanh hơn so với một số thiên linh căn khác.” Hoa Tình cười ha hả nói, lấy tay khuỷu tay chọt chọt  Ngọc Ly bên cạnh.



Ngọc Ly mới phản ứng lại:“A, đúng vậy.”



Nghe những lời này, Trình Khê yên lặng siết chặt nắm tay, gã nguyên tưởng rằng bản thân chỉ trong vòng một năm mà đã tu luyện đến tầng ba luyện khí cũng đã là thiên tài, chưa từng lường được, tên phế vật song linh căn lạt đạt tới trúc cơ! Điều này sao có thể! Bàn tay giấu trong áo mò đến một bình sứ lành lạnh, linh quang chợt lóe, đúng, nhất định là vì hắn ăn bí dược sư huynh cho.



Dò xét ánh mắt ghét bỏ của sư phụ cùng các sư huynh, thiếu niên Trình Khê quyết định, đêm nay liền ăn bí dược này, gã cũng muốn mau chóng thăng Trúc cơ mới được, bằng không, vị trí đệ tử thân truyền này sợ là không đến phiên mình!



Một con chồn tía đang ở đỉnh núi hăng hái bừng bừng cắn đùi gà, ngẩng đầu lên, vỗ vỗ con thỏ lông trắng bên cạnh đang nhai thảo diệp:“ Lai lịch tiểu sư đệ kia như thế nào?”



Thỏ trắng không để ý tới hắn, rột roạt nuốt sạch thảo diệp, lại lấy một cây khác tới.



“Này! Ngươi lại ăn sạch Kiếm Diệp Thảo!” Chồn tía kêu to.



Con thỏ lông trắng sửng sốt, cúi đầu xem Kiếm Diệp Thảo lại trở nên trụi lủi, yên lặng nuốt xuống nửa cây đang gặm dở trong miệng xuống.



“Ây da da, vậy phải làm sao bây giờ, sư phụ hôm nay còn chưa ăn thịt đó, ta đưa ngươi đi trốn.” Chồn tía ngoạm đùi gà, nhảy tới nhảy lui  trước mặt thỏ.
Chòm râu thật dài của Thiên Lang che đi miệng bên dưới, hắn nhịn không được vén một bên lên, lộ ra một cái răng nanh bén nhọn, thật muốn một ngụm cắn chết lão thất phu này!



Viêm Liệt đứng ở bên cạnh tông chủ, lặng lẽ đè bả vai sư phụ lại, thầm nói sư tôn ngàn vạn lần đừng xúc động, chuyện tông chủ Ốc Vân Tông dưới cơn giận dữ cắn chết trưởng lão Thanh Vân Tông, nói ra thật không dễ nghe mấy.



“Ui chao, vị anh tuấn này, à không phải, Siêu Tuấn,” Tử Mạch ngoáy ngoáy tai, cười hì hì nói,“Nếu ta không nhìn lầm, ngươi chắc là trúc cơ tu vi trung kỳ, để cho một người vừa mới tiến trúc cơ, linh lực không ổn tỷ thí với một trúc cơ trung kỳ, chẳng phải có vẻ chúng ta khinh thường Thanh Vân Tông?”



“Sư tôn chỉ là giận quá mà nói thôi, Thanh Vân Tông chúng ta đương nhiên sẽ không khi dễ người,” Siêu Tuấn kia cười lạnh,“Chỉ là cái chết của Hi Lâu sư điệt, tông chủ phải cho một cái công đạo rõ ràng mới được.”



Không khí nhất thời có chút cứng ngắc.



“Nếu muốn đấu, thì cứ đấu đi!” Thanh âm réo rắt, từ xa lại gần, nương theo cùng đến, chính là một vầng sáng chói lòa, nháy mắt bay tới.



Sáng trong như trăng, thanh lãnh không tỳ vết, đôi mắt khẽ hép, núi ngọc sụp đổ.



Trong đại điện nháy mắt yên tĩnh, đệ tử Thanh Vân Tông lần đầu tiên gặp Thanh Đồng, cả đám nhất thời đều trố mắt.



Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, tiến lên một bước, ngăn trở tầm mắt mọi người.



Mọi người phục hồi tinh thần, nhìn về hai đồ đệ phía sau Thanh Đồng chân nhân. Một thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn đoan chính, một người khác…… không thể dùng từ anh tuấn để tả.



Mắt sáng như sao lạnh, tóc mai như đao khắc, tuấn mỹ khiến người có chút lóa mắt.



Đệ tử Thanh Vân Tông nhìn qua nhìn lại giữa Mạc Thiên Liêu cùng Siêu Tuấn, không thể không thừa nhận Ốc Vân Tông lựa chọn đúng, chỉ có người tuấn mỹ như vậy,đứng ở bên cạnh sư tôn như thế, mới có vẻ hợp lý. Nếu đem Siêu Tuấn qua, giống như là đặt nhà vệ sinh không mui trước cửa Thuỷ Tinh cung, thật…… có chút khó coi.