Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 43 : Thanh Lâu
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Yêu thú đính huyết khế, cũng chính là linh thú, người trong chính đạo thích gọi linh thú mình là linh sủng, mà Ma đạo thì xưng là ma sủng. Linh thú, không giống linh khí có thể có vài cái, một tu sĩ chỉ có thể ký kết một lần huyết khế. Cái gọi là vật lấy hiếm làm quý, làm ma sủng đại sư tử của tôn giả, tại địa vị trong Ma cung vẫn rất cao.
Đại sư tử nhận phải thương tổn, một mình đi tìm rễ cây ngồi chữa thương, Mạc Thiên Liêu ôm mèo về khách phòng đợi ăn cơm, không ngờ không đợi được đồ ăn, ngược lại là đợi được Thí Địa triệu hoán.
“Muốn hoàn thành luyện chế, trừ chuôi Thần khí này, còn cần thứ gì?” Thí Địa ngồi trên bảo tọa, trong tay siết lấy một khối ngọc giản, chắc là tin tức vừa truyền đến.
“Đá Thái Sơ.” Mạc Thiên Liêu dứt khoát lưu loát nói.
Đá Thái Sơ là Thượng Cổ lưu lại, một loại nguyên liệu cực kỳ trân quý, một khối đá Thái Sơ nhỏ có thể quý hơn nhiều so với đá Lạc Tinh. Giống như câu Thái Sơ giả, khí chi thủy dã, tức vật thưở ban đầu, khí tựa ban sơ. Không giống với pháp bảo thông thường làm hao tổn linh lực người sử dụng, dùng pháp bảo luyện chế từ đá Thái Sơ, có thể tự mình hấp thu linh khí thiên địa, có thể nói lấy hoài không hết dùng mãi không cạn.
Thí Địa nhíu mày:“Chỉ như thế?” Đá Thái Sơ tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải là không mua được, trong ma cung gã cũng có một cục, nhưng nếu đơn giản như vậy, thì vì sao mấy năm nay không có một người có thể luyện thành? Cái tên phế vật họ Đinh ở Lưu Vân Tông kia không phải nghiên cứu trên trăm năm sao?
“Còn có bảy mươi hai bộ pháp trận phụ thân truyền xuống.” Mạc Thiên Liêu cười đến đầy mặt vô tội.
Nghe được hai từ pháp trận, đầu Thí Địa liền to ra, trong mắt của gã, nắm tay đủ cứng là được rồi, căn bản không cần lao lực nghiên cứu vài pháp trận chữ như gà bới kia. Có sức vẽ, không bằng sớm học mấy trăm chiêu khắc địch còn hơn. Mỗi lần nhìn Đoán Thiên vẽ trận pháp gã liền đau đầu, tên khốn kia còn thích bắt gã vẽ.
“Cái này chỉ cần thêm một pháp trận phòng ngự là được,” Đoán Thiên tôn giả chỉ bảo khí vừa luyện tốt,“Tự ngươi trở về vẽ đi.”
“Ta không vẽ, ngươi vẽ.” Thí Địa nhìn đồ án phiền phức kia liền quáng mắt.
“Ta vẽ cần phải thêm tiền.” Đoán Thiên tôn giả nhướn mày.
“Thêm thì thêm, còn sợ ta không trả nổi sao?” Thí Địa vỗ vỗ ngực.
Trong suốt những năm tháng dĩ vãng lâu dài ấy, Thí Địa tôn giả cứ như thế trở thành khách hàng quen thuộc Đoán Thiên tôn giả. Thí Địa cảm giác, chỉ cần đưa tiền, mình muốn cái gì Đoán Thiên cũng có thể làm ra được, thật sự rất khỏe. Đoán Thiên cảm nhận, chỉ cần bản thân mình tùy tiện lập danh mục, Thí Địa liền trả tiền không nói hai lời, thật sự là rất sướng.
Nghe được lời ấy, mặt Mạc Thiên Liêu lập tức đen lại, tên này thiếu đánh đây mà, không làm thịt ngươi sạch sẽ, bổn tọa liền không mang họ Mạc!
______
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Muốn sửa thành phong nhã phải thêm tiền
Đại chùy: Không thiếu tiền, mua mua mua
Thợ Mộc: Còn có trận pháp gia tăng đánh nhau hiệu quả tàn bạo lóa mắt
Đại chùy: Không thiếu tiền, mua mua mua
Thợ Mộc: Còn có …
Đại chùy: Không thiếu tiền, mua mua mua
Thợ Mộc: Ta còn chưa nói là gì?
Đại chùy: Nghe liền choáng, ngươi nói muốn bao nhiêu tiền là được
Thợ Mộc:……