Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 53 : Thu Đệ Tử
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Mạc Thiên Liêu nhìn Thái Thủy trước mắt, có chút không nói ra lời, mấy năm nay Thái Thủy ở phòng đấu giá, thật đúng là cái gì cũng đều học xong. Không nói một lời nâng tay thưởng cho Thái Thủy một cầu lửa nhỏ.
“Úi da, nóng nóng nóng!” Thái Thủy bị thiêu đến bay lên, đảo quanh ở trong phòng.
Mạc Thiên Liêu cảnh cáo Thái Thủy không cho phép phát ra âm thanh, kéo chăn mỏng qua đắp cho hai người.
Thanh Đồng trong lòng ngủ thật say, một chút không bừng tỉnh, hồi nãy không có đắp chăn, bàn tay thon dài như ngọc dưới gió đêm hơi lạnh ngày thu có chút lạnh lẽo. Mạc Thiên Liêu cầm tay kia dùng hơi ấm lòng bàn tay ủ lấy, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên mu bàn tay.
Cảm giác mu bàn tay ngứa ngáy, Thanh Đồng vô ý thức rụt tay về, thân thể lại chui vào trong lòng Mạc Thiên Liêu, cổ họng phát ra tiếng khò khè khe khẽ.
Mạc Thiên Liêu cúi đầu tuấn nhan vùi trước ngực hắn, nghe được thanh âm khò khè an tâm kia, chỉ cảm thấy tim đều chảy nước. Nhiều năm như vậy, hắn duy nhất để ý cũng chỉ có con mèo này, mặc cho hao phí bao nhiêu tinh lực, trả giá đại giới gì, hắn nhất định phải chữa khỏi cho Mạc Tiểu Trảo, cùng mèo đại gia lâu dài một chỗ. Cùng nhau phi thăng, đi tìm lão khốn kiếp.
Một đêm ngủ ngon, ngày kế, ánh nắng trong trẻo xuyên qua cửa sổ tối hôm qua bị Mạc Thiên Liêu mở ra, thẳng tắp chiếu vào trên giường.
Mạc Thiên Liêu thoải mái hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, đối diện là một đôi đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Thanh Đồng nhíu mày hỏi hắn.
“Giường kia của ta rất cứng rắn,” Mạc Thiên Liêu mặt không đỏ tim không nhảy mà nói,“Huống hồ, không ôm em, ta ngủ không được.”
Thanh Đồng nhấc chân muốn đạp hắn xuống giường, lại bị Mạc Thiên Liêu dự đoán từ trước, ở trong chăn cầm cổ chân. Xúc cảm non mịn trong tay khiến người luyến tiếc buông tay, Thanh Đồng thò tay cào hắn. Mạc Thiên Liêu liền vươn một chân chặn chân mèo đại gia, hai người liền ở trong ổ chăn chơi trò quánh nhau.
Tựa như mỗi sáng sớm ở ma cung, Mạc Thiên Liêu bị mèo đại gia đói bụng cắn tỉnh, một người một mèo ở trên giường đánh nhau một lát, cuối cùng tất nhiên là lấy kết quả là Mạc Thiên Liêu thu hoạch dấu răng đầy mặt đầy tay, thành thành thật thật dâng đồ ăn cho mèo đại gia.
“Chít……” Sương Nhẫn có chút mơ hồ không rõ tình huống.
Tông chủ đơn giản biến thành sói bự, ngồi ở trước mặt hồ ly bé, bí hiểm nói:“ Tông môn ta từ sau tiên ma đại chiến, phù hộ yêu tu, phàm là yêu thú không muốn cùng người lập huyết khế, đều có thể nhập tông môn ta, nhưng phải ghi nhớ, không được tiết lộ bí mật tông môn, bằng không……”
“Chít!” Hồ ly nhỏ lập tức bổ nhào vào trong đám lông tông chủ,“Ta, ta nguyện ý nhập tông môn, dù là làm đệ tử ngoại môn đều được!” Bọn họ vẫn sinh hoạt tại Tuyết Sơn, không dám đi tới những nơi nhiều người, không ngờ được hóa ra có tông môn che chở yêu thú, thật sự là quá tốt.
“Ngươi có căn cốt thượng giai, có thể vào nội môn, tạm bái làm môn hạ Thanh Đồng, nhưng y mọi việc bận rộn, nếu tu luyện gặp chỗ không hiểu, ngươi cũng có thể tìm đại đồ đệ Viêm Liệt của ta.” Tông chủ nói xong, thấy Thanh Đồng lại bắt đầu ngáp, liền ngậm hồ ly nhỏ lên, định dẫn cậu đi gặp Viêm Liệt.
“Hôm qua ngươi nói gì với Mạc Thiên Liêu đó?” Thanh Đồng giống như lơ đãng hỏi một câu.
Đại chó săn ngoạm hồ ly nghe vậy liền chuyển lại đây.
“Hồi sư tôn, là ta cầu nhị sư huynh giúp ta luyện chế một pháp khí phòng huấn linh giác,” Hồ ly nhỏ ngưỡng đầu,“Ta phải đi cứu muội muội ta.”
“Tông môn có quy củ, gặp được yêu tu có thể cứu trợ, nhưng trước hết phải tự bảo toàn bản thân.” Tông chủ buông hồ ly trong miệng xuống, phun ra một nhúm lông, lời nói thấm thiết.
“Đệ tử hiểu rõ……” Hồ ly nhỏ cúi đầu.
Tông chủ nghiêng đầu, cảm giác đứa nhỏ này rất đáng thương, liền thò đầu lưỡi liếm liếm đầu hồ ly:“Nhưng mà, nếu là muội muội ruột của ngươi, dù sao cũng phải ngẫm lại biện pháp.”
Tông chủ ngoạm hồ ly nhỏ hưng phấn không thôi đi gặp Viêm Liệt, Thanh Đồng hơi hơi nheo nheo mắt lại, luyện khí cho người khác, hử?