Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 60 : Của quý của hổ

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Đoàn người trước tiên đi gặp tông chủ Lưu Vân Tông — Lưu Mang chân nhân.



Mạc Thiên Liêu đối với đạo hào này trầm mặc một lúc lâu sau, mới rõ ràng nói ra miệng.



Lưu Vân Tông có truyền thống, một khi đổi tông chủ, những người đồng lứa với liền phải sửa tên có chữ lót là “Lưu”. Nghe nói vị tông chủ này ban đầu gọi là Vi Mang chân nhân, sư huynh đệ của lão lần lượt là Vi Trần, Vi Thiện này nọ, sau này ông ta làm tông chủ, các sư huynh khác đều thay tên, nghe vào tai không có gì khác lạ cả, duy độc tông chủ có chút…… Không được như người ta tưởng.



Các sư huynh đệ làm trưởng lão, có thể không cần xưng đạo hào, ví như vị luyện khí sư Đinh trưởng lão kia. Nhưng tông chủ không giống, tông chủ đại biểu toàn bộ môn phái, cần phải xưng đạo hào để tỏ vẻ tôn kính.



Ngẩng đầu nhìn cặp mắt tam giác của tông chủ Lưu Vân Tông, Mạc Thiên Liêu cảm giác, sư tôn Lưu Mang chân nhân lúc trước cho lão ta cái tên này, khẳng định là có thâm ý.



“Thanh Đồng, đã lâu không gặp, ngươi vẫn…… trẻ tuổi như thế……” Lưu Mang chân nhân nguyên bản đang ngồi ở trên chủ vị, nhìn thấy Thanh Đồng lập tức đứng lên, không thèm để ý tới Huyền Cơ cũng đang chào lão.



Mạc Thiên Liêu nhíu mày, mắt thấy bàn tay vươn ra gần sắp đụng tới mèo nhà mình, quyết định dùng một hộp ngọc chặn giữa hai người:“Đây là tông chủ chúng ta tặng cho chân nhân.” Nói xong, liền không nói thêm lời gì mà nhét hộp vào trong tay Lưu Mang chân nhân.



“Thiên Lang thật sự là phí tâm,” Lưu Vân Tông tông chủ cũng chẳng thèm xem, đưa hộp ngọc cho đồ đệ phía sau,“Các ngươi đường xa mà đến, chắc cũng mệt mỏi, ta cũng không để các người ngồi đây lâu.”



Thanh Đồng rụt nắm tay vươn ra một nửa trở về, thật sự là đáng tiếc, nếu đồ đệ ngốc không chắn một chút, y có thể đánh lệch mũi Lưu Mang.



Toàn bộ Lưu Vân Tông xây cực kỳ xa hoa đại khí, tất cả thềm đá quan trọng đều được trải bạch ngọc. Bạch ngọc bình thường ở Tu Chân giới cũng không đáng giá, nhưng dùng nhiều như vậy, tiêu phí cũng rất lớn. Núi non nơi này rất là kỳ dị, có rất nhiều dãy núi giống như cái phễu, trên rộng dưới hẹp, thêm mây mù lượn lờ quanh, thoạt nhìn thoáng như tiên đảo giữa biển mây.



Thu trưởng lão mang theo đoàn người Ốc Vân Tông đi đến một cái “đảo”, nơi này là một cung điện hoàn chỉnh, có ba mươi gian sương phòng, năm sân độc lập, ngoài ra còn có thị nữ, tôi tớ, chuyên dụng để chiêu đãi khách quý.



Mạc Thiên Liêu nhìn hoàn cảnh bốn phía nơi này, tuy rằng u tĩnh không người quấy rầy, nhưng đồng thời cũng ngăn cách đoàn người bọn họ với những nơi khác trong Lưu Vân Tông, có thể phòng ngừa mọi người dò xét bí mật trong môn phái.


“Vãn bối Đinh Tử Kim, đến đưa bản chương trình đại hội.” Đinh Tử Kim rất giữ quy củ đứng ở trước cửa, trong tay cầm một ngọc giản.



Mạc Thiên Liêu hướng Thái Thủy nâng nâng cằm, chuyện đưa giấy này, ai tới đều được, Đinh Tử Kim này lần trước vừa bị Thanh Đồng đập một bàn tay, còn dám tới, liền chứng minh là có lời muốn nói. Chuyện người khác, đều không quan trọng, mèo nhà mình buồn ngủ, cũng không thể để mấy chuyện nhàm chán này quấy nhiễu.



Thái Thủy mang theo một thân bùn bay đến phía sau cửa, nắn giọng nói:“Chân nhân đã ngủ, nô tỳ không thể mở cửa, còn thỉnh đặt đồ vật ở trước cửa, nếu muốn tiếp kiến, ngày mai lại đến.”



Giọng nói kia nhỏ nhẹ yếu ớt, chẳng khác gì thị nữ cung Thanh Ninh.



“Vậy, vãn bối ngày mai lại đến quấy rầy.” Đinh Tử Kim đặt ngọc giản ở trên thềm ngọc trước cửa, chắp tay hành lễ đối với đóng chặt môn, xoay người rời đi.



“Gã ngược lại là biết quy củ.” Thanh Đồng tựa vào trên đùi Mạc Thiên Liêu, ngáp một cái.



“Ồn đến ngươi?” Mạc Thiên Liêu ôm lấy người tỉnh lại, đút y uống nước.



Thanh Đồng miễn cưỡng tựa vào trước ngực Mạc Thiên Liêu, cũng không giơ tay, dùng tay hắn giúp y uống cạn một ly trà:“Hai ngươi mới vừa nói cái gì quả Văn Ngọc?”



“Dùng tu bổ thần hồn dùng,” Thái Thủy mang theo bùn lại biến trở về thanh âm ầm ĩ, vui vẻ bay qua đến hiến ân cần, không đánh đã khai đem chuyện tu bổ thần hồn cần gì đó đều lải nhải nhắc ra, cuối cùng ý do chưa hết nói,“Thực ra không cần như vậy phiền toái, rõ ràng có biện pháp đơn giản chủ nhân không cần, óa, nóng nóng nóng!”



Một đoàn mộc trung hỏa lập tức nướng  tầng bùn đất bên ngoài ngọc thạch thành đất sét.



___________



Về phần tên của Lưu Mang chân nhân, mình không biết tiếng Trung nên ko rành nó có ý nghĩa gì mà Mạc Thiên Liêu bảo là có thâm ý, nhưng mà chắc cũng chẳng tốt lành gì. Tiếng Việt thì Lưu Mang đọc trại thành Lưu Manh =)))))