Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 80 : Gặp Chuyện Không May
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
“Sương Hoa! Ngươi không có việc gì a!” Lão hồ ly nhìn thấy huynh muội Sương Nhẫn, rất là vui mừng.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, ngược lại quên mất, bộ tộc bọn Sương Nhẫn, có thần hồn linh mẫn hơn rất nhiều so với yêu thú tầm thường, chỉ cần làm gối đầu là có thể xoa dịu cơn đau đầu, dưới tình huống ở cự ly như vậy gần, mấy hồ ly này tự nhiên có thể ngửi được mùi của Mạc Tiểu Trảo. Tựa như lúc trước Sương Nhẫn không chùn bước chạy đến thanh lâu, loại mùi của đại yêu thượng cổ không thể gạt được Hàn sương an thần hồ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Mạc Thiên Liêu nguyện ý để cho bọn họ gặp Thanh Đồng, đây đều là yêu thú hoang dại, không chừng ngày nào đó sẽ bị bắt đi ký kết huyết khế, đến thời điểm bị huyết khế ép buộc, thì cái gì cũng đều có thể nói ra.
“Chuyện gì ồn ào?” Thanh âm xa xăm giống như ngọc nát Côn Sơn, du dương động lòng, Mạc Thiên Liêu muốn ngăn thì đã chậm, Thanh Đồng mặc áo ngoài lụa nhám màu tuyết, chậm rãi đi xuống lầu.
Vẻ mặt tộc trưởng hồ ly kích động, vội vàng tiến lên hai bước, bị Mạc Thiên Liêu vươn tay ngăn lại, đừng tưởng rằng làm bộ xúc động là có thể lừa dối qua cửa. Làm chủ nhân ổ mèo, Mạc Thiên Liêu còn chưa có đồng ý mấy con hồ ly này vào cửa!
Ý thức được mình thất lễ, lão hồ ly vội vàng lui trở lại trước cửa, mang theo tộc nhân nhất tề quỳ lạy:“Bái kiến đại yêu!”
Mạc Thiên Liêu lập tức đen mặt, đứng ở cổng kêu lớn tiếng như vậy, sợ người khác không biết sao?
Thanh Đồng ngược lại không quan tâm, chấp thuận để vài con hồ ly kia vào phòng đến. Biết được là Thanh Đồng cứu huynh muội Sương Nhẫn, nhóm hồ ly lần nữa bái tạ, nói chuyện phiếm một lúc lâu sau, lại không có ý muốn rời đi. Nghe tộc trưởng hồ ly nói, mấy ngày này bên ngoài cực kỳ rét lạnh, lửa than trong tộc cũng không đủ dùng.
Mạc Thiên Liêu nhìn hồ ly gom thành một đống ngủ gà ngủ gật trên thảm ở đại sảnh, không khỏi đen mặt, mấy tên khốn này, nói là đến bái kiến, thực ra là tới ở ké phải không?
“Sương Nhẫn từng dùng huyết thề, sẽ không nói chuyện tông môn ra.” Thanh Đồng học bộ dáng Mạc Thiên Liêu, xoa xoa đầu hắn, nheo mắt nhìn về phía đám hồ ly lông xù, hai ngày này khí trời có chút lạnh, vừa vặn cần chút đệm chân cùng thảm.
Vì thế, đợi Mạc Thiên Liêu đi ra ngoài săn thú trở về, liền nhìn thấy trong đại sảnh là một mảng lông xù tuyết trắng, giật giật khóe miệng, tính toán làm sao đuổi mấy tên khốn này đi. Tuy rằng rất thích vật nhỏ lông xù, nhưng mà hiện tại hắn đang cùng Thanh Đồng hưởng thụ “Tân hôn”, có hai người Sương Nhẫn đã đủ chướng mắt, đằng này còn đến một đống.
Đang định lên lầu, đột nhiên cảm giác giữa đống lông lông có cái gì đó là lạ, nhìn kỹ lại, liền thấy cả đám hồ ly đều nằm bẹp ra đất, tứ chi duỗi ra, vẫn không nhúc nhích, ở trên hồ ly, có một con mèo nhỏ ngủ ngưỡng mặt lên trời. Bởi vì màu lông giống nhau, nhìn sơ qua thì khó thấy.
Đang nói, chân trời truyền đến một tiếng rít thật dài, một chỉ tuyết điêu bay xẹt qua cánh đồng tuyết, thẳng tắp hướng bên này bay tới,“Ầm” một tiếng đụng vào kết giới phòng hộ trên thuỷ tinh cung.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng mở ra kết giới, để tuyết điêu bay vào.
Bởi vì sợ tông chủ lo lắng, mấy ngày trước đây Thanh Đồng bắt con tuyết điêu, đưa một phong thư về Ốc Vân Tông, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có hồi âm.
Lấy ngọc giản trên đùi tuyết điêu xuống, ngón tay Thanh Đồng đảo qua, tin tức trong ngọc giản liền hóa thành dòng chữ màu vàng xuất hiện trong không trung:“Ma cung sắp mở ra, chừng nào về nhà? Chuyện khác, Đại Béo bị bắt.”
Đại Béo bị bắt? Mạc Thiên Liêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đại sư huynh làm linh sủng của sư tôn cùng bọn họ đến Lưu Vân Tông. Chủ nhân mất tích, linh sủng còn tại, điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường……
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Tu sĩ giáp: Linh thú của Thanh Đồng chân nhân, vậy mà không có định khế
Tu sĩ ất: Dù sao cũng là hổ thái giám, không có tác dụng gì
Tu sĩ bính: Không đúng, nó có của quý
Tu sĩ giáp & ất & bính: Kéo đi lai giống
Ngực đại thấp:QAQ sư tôn cứu mạng!