Thần Nghèo Phù Hộ

Chương 1 :

Ngày đăng: 05:07 19/04/20


Trên con đường đông đúc tấp nập người qua kẻ lại.



Tô Cùng ôm một xấp tờ rơi dày cộm, phát cho người qua đường.



Trời rét đậm, tia sáng uể oải từ vầng thái dương sắp xuống núi không có chút ấm áp nào, gò má và vành tai trắng nõn của Tô Cùng ửng hồng.



Tô Cùng một tay che tai, tay kia phát tờ rơi, cười hé hàm răng trắng, đường nét khuôn mặt tuấn tú cong cong, nhiệt tình chào mời: “Cửa hàng mới mở, giảm 32% tất cả các món, hoan nghênh ghé dùng thử.”



Người qua đường vô cảm cầm lấy, đi được vài bước thì ném xuống.



Tô Cùng tung tăng chạy đến nhặt lên, phủi phủi rồi phát tiếp.



Hai tiếng sau, Tô Cùng về cửa hàng nhận tiền.



Một tiếng mười lăm đồng, trả công ngày.



Tô Cùng nhận lấy tiền từ tay chủ tiệm, nở nụ cười xán lạn với ánh mắt hơi khinh thường của đối phương, “Cảm ơn.”



Chủ tiệm: …



Tô Cùng hớn hở vẫy tay, “Tạm biệt.”



02



Tô Cùng cầm ba mươi đồng vượt gió bước tới.



Đi bộ từ đây đến chợ gần nhà tuy mất gần nửa tiếng nhưng có thể tiết kiệm được một đồng năm xu tiền vé xe bus.



Tô Cùng vừa tính toán trong đầu vừa vui vẻ sải chân đi, quần cậu đã bạc màu, ống quần tưa chỉ, áo len mặt trong áo lông thủng lỗ, giày thể thao gần như ngày nào cũng đi suốt hai năm, một tuần chà một lần, cũ đến biến dạng.



Bần cùng khốn khó, người cũng như tên, Tô Cùng là cả một chữ nghèo to đùng.



Tô Cùng nắm chặt ba mươi đồng trong tay, không dám đút túi, một tờ mời đồng với một tờ hai mươi đồng, hai tờ tiền giấy sắp ướt vì mồ hôi tay của Tô Cùng.



Với Tô Cùng mà nói ba mươi đồng là quá nhiều, nếu bỏ trong túi nói không chừng sẽ rớt.



Vì Tô Cùng, là thần nghèo.


Nhưng mà thật sự lạnh quá đi, lạnh không ngủ được.



“Ai bảo mình là thần nghèo cơ chứ.” Tô Cùng cười khổ thở dài, cầm chìa khóa chạy xuống lầu.



Chạy vài vòng cho nóng người rồi chui nhanh vào chăn, nhân lúc còn ấm mà ngủ, sẵn tiện cầm mấy đồng xu cuối cùng đến cửa hàng tạp hóa đối diện mua bịch sữa, sáng mai uống, Tô Cùng nghĩ.



Khi Tô Cùng băng qua đường, một chiếc xe kính đen đột nhiên rẽ ra, Tô Cùng không để ý nhìn xe nên không tránh kịp, bị xê tông phải, cậu bay bổng lên, lăn lông lốc trên đường.



“Cậu sao rồi?” Một người tức tốc xuống xe, đỡ Tô Cùng lên lo lắng hỏi.



“Hình như không sao…” Tô Cùng cử động cánh tay với chân, phát hiện không làm sao cả, thế là Tô Cùng còn an ủi ngược người ta: “Đừng lo, tôi không sao.”



“Vô cùng xin lỗi.” Người đó thấy Tô Cùng có vẻ không sao, thở phào, nói: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.”



Tô Cùng còn không nhìn người đó, ngồi xổm xuống dáo dác tìm mấy đồng xe văng ra lúc bị tông, miệng nói: “Không cần đâu, tôi không sao thật mà, hơn nữa cũng không trách anh được, lúc nãy tôi cũng không nhìn xe.”



Người kia im lặng một chốc, vẫn kiên trì: “Vừa rồi cậu bay xa như vậy, không thể không sao được.”



Tô Cùng chổng mông nhặt đồng năm xu dưới gầm chiếc xe đậu bên đường, vẫn nhất quyết: “Tôi không bị thương thật mà, anh đi đi.”



Lớn nhỏ gì cũng là thần mà.



05



Tô Cùng ngồi xổm đếm tiền xu, cười mừng rỡ, “Ba đồng hai, cũng may, chưa mất.”



Người lái xe dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Cùng chằm chằm.



Tô Cùng nắm tiền đứng lên, định qua cửa hàng mua sữa.



“Khoan đã.” Người đó bỗng giữ cánh tay Tô Cùng lại, nhẹ giọng nói: “Quần của cậu…”



Tô Cùng cúi đầu, đầu gối chiếc quần bạc trắng của cậu rách một mảng to, tất nhiên do chà xuống đất lúc ngã.



Quần nó cũng lão hóa rồi, dù sao cũng đã mặc bấy nhiêu lâu giặt bao nhiêu là lần.



“Ít nhất cũng cho tôi bồi thường tiền quần được không.” Đối phương áy náy nói.



Tô Cùng ngẩng đầu nhìn, đối diện cậu là một người đàn ông trẻ tuổi cao to tuấn tú, mặc bộ vest chất liệu thượng thừa cắt may tỉ mỉ, trông như vừa về từ cuộc gặp mặt quan trọng nào đó, bên tay giữ tay cậu đeo chiếc đồng hồ sáng lóa, chiếc xe đã hất tung cậu sạch bóng không một hạt bụi, phản chiếu ra thứ ánh sáng xa hoa dưới ánh đèn đường, mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người nọ, từ đôi giày dưới chân đến mái tóc vào nếp đến từng sợi, gần như mỗi một phân đều được điêu khắc mà thành, cả không khí xung quanh cũng như phát sáng.



Tô Cùng run nhẹ một cái, mặt đột nhiên đỏ bừng.



Có vẻ như người đó đã nhận ra có gì khác thường, môi mấp máy định nói gì đó.



“Tôi tôi… tôi không sao mà!” Nhưng Tô Cùng chợt vùng vẫy dữ dội, cả sữa cũng không mua nữa, nắm chặt ba đồng hai, chạy trối chết với vết rách trên quần.