Thần Nghèo Phù Hộ
Chương 17 :
Ngày đăng: 05:07 19/04/20
33
Tô Cùng bĩu môi, nghiêm mặt trả lời: “Nó không có thành tinh, là anh ấy.”
“Vậy là tại gió thổi rồi.” Lâm Phục mặt dày vỗ vỗ sườn trước, “Ngoan, không nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Cùng đứng yên tại chỗ, không yên tâm hỏi lại: “Vừa rồi anh có thấy gì không?”
“Cái gì?” Lâm Phục bình thản lắc đầu, vô cùng thành khẩn: “Anh không thấy gì hết.”
Thần nghèo ngây thơ tin anh, thở phào, ngồi lên sườn xe.
Lâm Phục quay xe đạp về nhà, được một lúc đột nhiên hạ thấp người kề môi sát vào tai Tô Cùng, cười khẽ hỏi: “Bé cưng muốn về nhà thử giường mới với anh phải không?”
“Ơ… Không phải… Là…” Thần nghèo bé đáng thương bị chọc ghẹo choáng váng, ngồi trên sườn xe không trốn đi đâu được, hơn nữa cánh tay vòng quanh người cậu còn co chặt thêm, Tô Cùng đỏ mặt lắc đầu liên tục, lắp bắp mãi muốn giải thích mà chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh.
Lâm Phục thấy cậu như thế sợ cậu sốt ruột, vội đạp nhanh về nhà, vỗ vỗ đầu Tô Cùng, nói bằng giọng nhẹ nhàng như chẳng có gì xảy ra: “Đến nhà rồi, chắc Tiểu Trương đang chờ trước cửa.”
“Vậy em lên mở cửa cho anh ấy trước.” Tô Cùng nhảy xuống xe rồi chạy trối chết lên lầu không một lần quay đầu.
Lâm Phục cười khóa xe, mang tâm trạng siêu tốt lên cầu thang.
Lúc Lâm Phục đến nhà thì giường đã được chuyển vào trong, hai nhân viên cửa hàng đang ráp.
Tiểu Trương đứng giám sát chặt chẽ: …
A, quả nhiên cái giường cũ bị.làm.sụp.
Sức hông của sếp Lâm nhà chúng ta thiệt phi phàm.
Tô Cùng ngồi một mình trên ghế kê ở góc nhà, hai chân gác trên thanh ngang, để hộp bánh thiếc trên đầu gối, ngơ ngẩn nhìn hai nhân công lắp giường.
“Cho anh mượn xem chút đi.” Lâm Phục đi qua cầm lấy hộp từ tay Tô Cùng, đưa ngón tay cẩn thận lùa xem mấy thứ bên trong. Tối qua quá bàng hoàng nên chưa kịp nhìn kĩ, trong hộp là mấy thứ đồ chơi Lâm Phục không thích rồi bỏ đi khi dọn nhà, nhưng bây giờ nhớ lại đã không còn là thích hay không thích nữa, mà tất cả đều là kỉ niệm thời thơ ấu.
Lâm Phục cầm thanh kiếm đồ chơi lên ước lượng thử, đáy mắt lóe sáng.
Tô Cùng xị mặt xoa xoa khuôn mặt chỉ đầu hai mươi của mình, sửa sai: “Gọi là anh.”
Lâm Phục đảo mắt, nghe lời: “Anh trai nhỏ.”
Tô Cùng cười, “Ngoan quá.”
Lâm Tiểu Phục mở túi xách gấu con đeo chéo trên vai, bên trong có hai que kẹo với một bình nước, Lâm Tiểu Phục lấy kẹo que ra đưa Tô Cùng một cây, tự cầm một cây, mắt sáng lấp lánh: “Anh trai nhỏ ăn kẹp.”
“Ơ, không cần đâu, em ăn đi.” Tô Cùng bối rối xua tay, cậu chưa từng ăn đồ của trần gian.
“Đừng khách sáo.” Lâm Tiểu Phục ép Tô Cùng cầm kẹo, cười hì hì, để lộ một cái răng cửa, bi bô nói: “Anh trai nhỏ đẹp quá đi.”
“… Cảm ơn…” Tô Cùng nhận kẹo, xé vỏ cho vào miệng, “Ngọt quá.”
Người ta mời mình ăn kẹp, mình lại sắp hại người ta phá sản… Thần nghèo bé ngậm kẹo ray rứt nghĩ.
Lâm Tiểu Phục nhìn Tô Cùng không chớp mắt một lúc rồi đột nhiên ngậm kẹo nhảy xuống ghế, một tay đặt trên đầu gối Tô Cùng, một tay chống hông, chân phải đứng thẳng, chân trái vòng qua chân phải, chống mũi chân xuống đất, cảm thấy mình rất đẹp trai, chớp mắt nói với Tô Cùng: “Anh trai nhỏ, khi nào em lớn mình cưới nhau nha?”
Tô Cùng giật mình, trong lòng nghĩ sau này thằng bé lớn lên chắc chắn khó lường, bối rối lắc đầu, “Không được không được.” Lâm Tiểu Phục ủ rũ quay đi, ngồi trong bồn cát tự chơi một mình.
Tô Cùng áy náy nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, đang nghĩ đến lúc phải đi rồi thì Lâm Tiểu Phục đột nhiên bưng thứ gì đó bước nhanh lại chỗ Tô Cùng.
“Anh trai nhỏ, đưa tay.” Lâm Tiểu Phục thần bí bảo.
Tô Cùng ngơ ngác xòe tay ra.
Lâm Tiểu Phục thả gì đó vào lòng bàn tay Tô Cùng, là cái khuôn màu hồng phấn, hình trái tim, Lâm Tiểu Phục nhấn nhấn lên rồi gỡ nhanh khuôn ra, để lại hình trái tim bằng cát trên tay Tô Cùng, cát ẩm nên giữ nguyên hình không rã ra.
“Cái này…” Tô Cùng ngẩn người.
“Tín vật đính ước.” Lâm Tiểu Phục cười xán lạn, khoe hàm răng sún.
Tô Cùng a khẽ một tiếng rồi không biết nói gì nữa.
“Cát không dính nên phải thêm chút nước tiểu.” Lâm Tiểu Phục nặng nề nói.
Tay Tô Cùng run run.
“Đùa anh thôi!” Lâm Tiểu Phục cười ha ha, lấy bình nước rỗng trong túi xách con gấu ra lắc lắc, “Em đổ nước vào, anh trai nhỏ sao anh đáng yêu quá vậy?”
Tô Cùng: …
Đường đường thần linh một cõi đã bị thằng nhóc con năm tuổi sún răng lừa như vậy đó.