Thần Nghèo Phù Hộ

Chương 9 :

Ngày đăng: 05:07 19/04/20


23



Mãi đến khi Lâm Phục bước ra từ phòng thay đồ, tim của Tô Cùng vẫn đập như điên.



“Thấy sao?” Lâm Phục chỉnh sửa quần áo trước gươngười.



Anh dáng chuẩn, mặt đẹp, lại có sẵn khí chất lịch lãm sang trọng, mặc đồ mấy chục ngàn cũng đẹp trai như minh tinh, thường phục thành thật phô bày đường cong cơ bắp thu hút thường này vẫn bị giấu dưới bộ vest nghiêm nghị kín kẽ, đúng chuẩn mặc đồ hơi gầy cởi đồ có cơ, người Tô Cùng nóng bừng, cuống quýt nhìn hướng khác, xấu hổ khen: “Đẹp quá.”



Lâm Phục quay lại, cười nhẹ nhìn Tô Cùng, “Em cũng đẹp.”



Tô Cùng đáp bừa một tiếng, trong đầu tua đi tua lại câu Lâm Phục thì thầm vào tai mình mấy phút trước, thay đồ xong là anh có thể ôm em rồi.



… Sao chưa ôm em, lúc nãy anh nói sẽ ôm em mà?



Thần nghèo bé con lải nhải trong lòng, vừa ngại hỏi, vừa không ngừng được ánh mắt cứ lén nhìn Lâm Phục, càng nhìn càng thích, tim đập càng nhanh.



Lâm Phục cứ điềm nhiên như không có gì ra quầy tính tiền, Tô Cùng theo sau, hơi sốt ruột.



Lâm Phục thích thú len lén quan sát Tô Cùng, chốc chốc Tô Cùng lại liếc mắt sang, lướt qua lướt lại giữa cánh tay rắn chắc và lồng ngực anh, như rất muốn thử cảm giác được anh ôm, nhưng khi Lâm Phục nghiêng đầu định nhìn thẳng vào cậu thì cậu lại cúi gằm đầu xuốgn đất.



Bé con đáng yêu quá đi, sếp Lâm rạo rực nghĩ.



Trả tiền xong, hai người vào phòng thay đồ mới, Lâm Phục xách túi mua sắm sóng vai rời cửa hàng với Tô Cùng.



Đây là tuyến đường nhộn nhịp, xung quanh có rất nhiều hàng quán.



“Tối nay muốn ăn gì?” Lâm Phục bình thản hỏi.



“… Tôi sao cũng được.” Tô Cùng hơi xìu.



“Chỗ đó được không?” Lâm Phục chỉ một quám.



Tô Cùng thật thà nhìn theo hướng Lâm Phục chỉ, mới quay đầu thì vai bị kéo ra sau, cơ thể mất thăng bằng ngã vào lồng ngực rắn rỏi ấm áp, có tiếng cười khẽ, hơi thở nhồn nhột phả lên ót Tô Cùng.



“Đã nói là thay đồ xong sẽ ôm em.” Hai tay Lâm Phục ôm chặt vòng eo gầy của cậu.




Lâm Phục đã quen với sức quan sát sắc bén như dã thú của anh bạn mình rồi, thong thả nói: “Không sai, cậu bảo trưởng ca lúc phân công cho cậu ấy…”



Trương Dư Xuyên vạch trần, “Làm chút chút cho có việc là được rồi.”



Lâm Phục: “Cậu không hỏi sao tôi để cậu ấy đến…”



Trương Dư Xuyên: “Không hỏi, cậu ồn quá.”



Sếp Lâm tổn thương câm miệng.



Tô Cùng và Tiểu Trương đứng một bên, kinh ngạc nghe đoạn đối thoại như tiếng trời của hai người.



Tiểu Trương: …



Xuất hiện rồi, nam phụ chuyên đối đầu với nam chính, tiếp theo vị sếp Trương này sẽ không kềm được mà bị tiểu bạch hoa hấp dẫn, rồi điên cuồng mà yêu cậu ấy.



Nhưng sếp Trương kia đột nhiên lại chuyển sang nhìn Tiểu Trương chằm chằm.



Tiểu Trương lịch sự chào: “Chào ông Trương.”



Đáng tiếc, anh giành không lại sếp Lâm của tụi tôi đâu, sếp tôi mới là nam chính.



Sếp Trương hừ lạnh, nhìn Tiểu Trương không chớp mắt.



Tiểu Trương: …



Tiểu bạch hoa đứng cạnh tôi nè, mau nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sâu xa đi.



Khuôn mặt lạnh như núi băng của sếp Trương bỗng cười nhẹ, ánh mắt nhìn Tiểu Trương có chút sâu xa.



Tiểu Trương: …



Má ơi, người này cầm nhầm kịch bản rồi.