Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 57 : Hội giao lưu ( 2 )

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Edit: MAC



Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



“Vậy là tốt rồi.”



Phong Như Khuynh cười tủm tỉm gật đầu: “Lần sau hắn còn đến, không cho phép hắn tiến vào phủ công chúa một bước.”



Từ trước đến nay nàng luôn chán ghét chuyện gậy đánh uyên ương, cho nên nàng tuyệt đối không trở thành loại người này!



Chẳng phải Liễu Ngọc Thần thích Đàm Song Song sao? Vậy nàng thành toàn cho bọn họ.







Bên sông Tần Hoài, Đệ Nhất Lâu, ý trên mặt chữ - đệ nhất tửu lâu trong hoàng thành.



Mỗi tháng, nhóm đệ tử thiếu gia cô nương nhà quan lại trong hoàng thành đều sẽ tới đây tổ chức hội giao lưu, cho nên ngày này Đệ Nhất Lâu mới náo nhiệt như thế.



“Tại sao hôm nay công chúa Như Sương không đến?”


Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía cửa, khoảnh khắc ấy, dưới ánh mặt trời, bóng người giống như ác mộng đang đứng đó, dùng ánh mắt và nụ cười mỉm chi nhìn bọn họ.



Sau lưng thiếu nữ kia toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt nàng ta kinh hoảng, siết tay thật chặt, cơ thể không ngừng run rẩy.



Phong Như Khuynh… xuất hiện khi nào? Không biết lời bọn họ nói vừa rồi nàng đã nghe được bao nhiêu.



Nếu như…



Thiếu nữ không dám tưởng tượng kết cục sau khi bị Phong Như Khuynh nghe được.



Phong Như Khuynh buông xuống cánh tay đang khoanh, chậm rãi đi về phía thiếu nữ.



Nàng mỉm cười: “Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là thiên kim nhà Đô đốc - Mộ Thanh Nhi?”



Trên tay Mộ Thanh Nhi phủ kín mồ hôi, dưới ánh mắt mang theo ý cười của Phong Như Khuynh, nàng ta vội vàng quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy.



“Công chúa, thần nữ biết sai, cầu ngài đừng giận chó đánh mèo lên Mộ gia, phụ thân thần nữ luôn trung thành tận tâm với Lưu Vân quốc, lời nói vừa rồi chỉ do một mình thần nữ hồ ngôn loạn ngữ, không có quan hệ gì đến Mộ gia.”



Đối mặt với công chúa đệ nhất ác ôn trong Lưu Vân quốc này, Mộ Thanh Nhi hoảng sợ không thể kiềm chế, nàng ta sợ hãi, sợ rằng dưới sự giận dữ của Phong Như Khuynh thì toàn bộ Mộ gia đều bị liên lụy.



“Ngươi làm gì vậy?” Phong Như Khuynh thu lại nụ cười, nàng giơ tay nâng Mộ Thanh Nhi đang quỳ dưới đất lên, nhíu mày nói: “Vừa rồi ta chỉ cảm thấy những lời của các ngươi đều mắng một kẻ khốn kiếp mà thôi, các ngươi cũng không nói sai.”