Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1014 : Hành động kinh ngạc
Ngày đăng: 13:12 30/04/20
Thấy Mộc Sảng ấp úng, nói một hồi lâu nhưng cũng không nói được nguyên do vì sao, Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt ở một bên cũng tỏ ra có chút căng thẳng.
Thần sắc hai người thay đổi, tất cả đều lọt vào trong mắt của Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh.
Không giống với Tuyết trưởng lão, Nguyệt trưởng lão tuy cũng rất bao che khuyết điểm, nhưng tâm tư bà ta tinh tế hơn nhiều so với Tuyết trưởng lão làm việc lỗ mãng.
Nhất là bà ta cũng đã sớm nghe thấy những lời bàn tán bóng gió về con người Mã Chiêu này không được tốt, xem ra chuyện này tám chín phần là giống như lời Diệp Lăng Nguyệt nói.
Chỉ là, nếu sự việc thật sự làm rõ chân tướng thì đồ nhi của mình Phi Nguyệt và Mã Chiêu ắt hẳn sẽ bị xử phạt, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy của hai người trong thi đấu môn phái sắp diễn ra.
Ánh mắt Nguyệt trưởng lão u ám bất định, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Mộc Sảng.
Đều do nữ tạp dịch này, nếu không phải là nàng ta thấy người sang bắt quàng làm họ, quyến rũ Mã Chiêu thì cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.
Không được, bà ta phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
"Mộc Sảng, ta hỏi ngươi, bông tai rốt cục là ngươi trộm hay là Mã Chiêu đưa?" Nguyệt trưởng lão chợt tranh trước một bước, tra hỏi Mộc Sảng.
Mộc Sảng vốn đã căng thẳng, thấy giọng điệu Nguyệt trưởng lão hùng hổ hăm dọa nên sợ tới mức đầu gối như nhũn ra, ngồi thịch xuống đất.
"Ta, ta không có..." Mộc Sảng muốn nhờ Diệp Lăng Nguyệt giúp, nhưng đúng vào lúc này nàng ta nhìn thấy mắt của Nguyệt trưởng lão.
Nguyệt trưởng lão là người có thân thể được chăm sóc khá tốt, đôi mắt của bà ta long lanh như nước mùa thu, rất xinh đẹp.
Mà thời khắc này, trong đôi mắt đó tựa hồ có cái gì đó như đầy tràn ra vậy.
Có giọng nói tựa như mộng ảo lặp đi lặp lại trong đầu của Mộc Sảng.
"Bông tai là ngươi lấy trộm, mau thừa nhận đi. Bằng không bạn của ngươi phải chịu oan khuất không được biện bạch. Ngươi và gia tộc của ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt. Ngươi chẳng qua chỉ là một tạp dịch ti tiện, cần gì phải liên lụy tới những người khác."
Giọng nói của Nguyệt trưởng lão giống như một cái tay quấy rối trái tim Mộc Sảng.
Mặt của Nguyệt trưởng lão kéo dài vài phần.
Bà ta không ngờ một tạp dịch nhỏ bé mà lại có thể nhìn thấu thủ đoạn của bà ta, điều càng làm cho bà ta căm tức là Diệp Lăng Nguyệt lại dám công khai nói ra.
Quả đúng là đồ tiện nhân không sợ chết, ánh mắt Nguyệt trưởng lão cứ như rắn độc.
"Chưởng giáo, mọi người cũng nghe thấy rồi đó. Diệp Lăng Nguyệt này chính là phản nghịch trời sinh, nàng ta đến lúc này vẫn còn không chịu thừa nhận. Ta nói cho ngươi biết, tiểu tiện nhân chết rồi là chuyện của nàng ta. Cho dù ngươi không trộm bông tai, thế nhưng chuyện mưu hại bổn trưởng lão thì bổn trưởng lão tuyệt đối sẽ không chịu để yên." Tuyết trưởng lão dứt lời, ống tay áo chấn động, năm ngón tay hóa thành trảo tấn công về phía Diệp Lăng Nguyệt.
"Lão thất phu, không được làm bị thương cô gái giặt đồ của ta." Tiểu Đế Tân thấy cô gái giặt đồ nhà mình bị uất ức thì bụng cũng đầy lửa giận. Thấy Tuyết trưởng lão còn muốn làm dữ, gương mặt nhỏ của hắn làm căng, kiếm trong tay quét ra như điện giật.
"Đủ rồi." Chỉ thấy hai người lại muốn tạo tranh chấp, chưởng giáo Vô Nhai trong cơn tức giận, phát ra một tiếng quát lớn.
Tiểu Đế Tân và Tuyết trưởng lão lui về phía sau mấy bước cùng một lúc.
Nguyệt trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác thấy chưởng giáo Vô Nhai một tiếng ép lui hai người thì đều âm thầm hoảng sợ, nói thầm rằng xem ra tu vi của chưởng giáo lại tiến thêm một bước rồi.
"Tiểu Đế Tân, Tuyết trưởng lão là trưởng bối, ngươi không được vô lễ. Tuyết trưởng lão, ông cũng là trưởng lão của Cô Nguyệt Hải, sự việc hôm nay Dã Luyện Đường cũng coi như đã cho ông một câu trả lời thỏa đáng rồi. Ông hà cớ gì cứ phải một mực không chịu buông tha chứ." Chưởng giáo Vô Nhai mặc dù đối với việc Diệp Lăng Nguyệt chỉ chứng Nguyệt trưởng lão vừa nãy có hơi phê bình kín đáo, thế nhưng nói theo lương tâm thì ông ấy cũng cảm thấy có chút không phải với Dã Luyện Đường.
Chỉ là ông ấy thân là chưởng giáo, hiện giờ Cô Nguyệt Hải nhìn thì có vẻ yên bình, nhưng sóng ngầm cuồn cuộn giữa các phong đã có từ xưa đến nay.
Môn phái thi đấu sắp diễn ra, ông ấy không thể không nhìn toàn bộ đại cục.
"Chưởng giáo, nếu người đã nói như vậy thì ta tạm thời bỏ qua cho nàng ta một lần, chỉ là nàng ta phải dập đầu tạ tội với ta thì bổn trưởng lão mới xem xét tha thứ cho nàng ta." Tuyết trưởng lão nói một cách ngạo mạn.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, lông mày nhảy dựng, nàng định lên tiếng.
Nào ngờ tiểu Đế Tân ở bên cạnh nghe xong, mặt nhỏ tối sầm.
"Phì, ông mà cũng xứng ư. Cô gái giặt đồ của ta không sai, muốn cúi đầu nhận lỗi thì không có cửa đâu, cùng lắm thì ta thay nàng ấy tiếp ông một chưởng, mỗi người một chưởng coi như không ai nợ ai."