Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1016 : Thề phải rửa nhục
Ngày đăng: 13:12 30/04/20
Thiên phú mạnh là một chuyện, người thông minh lại là chuyện khác.
Tiểu Đế Tân muốn bảo vệ cô gái giặt đồ thì có thể không màng tính mạng. Nhưng hắn cũng đâu có ngốc, đối mặt với đối thủ lớn mạnh như Tuyết trưởng lão, trong điều kiện thực lực bản thân không đủ mạnh thì hắn sẽ không đi nộp mạng.
Thì ra, tiểu Đế Tân đã sớm có chuẩn bị.
Mấy ngày trước, lúc chưởng giáo Vô Nhai hỏi tiểu Đế Tân có muốn tham gia thi đấu môn phái hay không thì tiểu Đế Tân liền khẩn cầu chưởng giáo Vô Nhai truyền thụ cho hắn võ học cao hơn minh hơn.
Nhưng võ học cao minh thông thường đều yêu cầu tu luyện nhiều năm, thân thể đã đạt đến tiêu chuẩn của người trưởng thành.
Chưởng giáo Vô Nhai sau một hồi cân nhắc, cuối cùng quyết định đem phép tu luyện nguyên thần của Cô Nguyệt Hải truyền thụ cho tiểu Đế Tân.
Ý định của ông ấy là để tiểu Đế Tân từ từ tu luyện, lĩnh ngộ Nguyên Thần Chi Pháp, ngày sau có thể cần dùng đến.
Nào ngờ đâu, năng lực lĩnh ngộ của tiểu Đế Tân thật kinh người, vào ngày hôm sau thì đã hình thành nguyên thần rồi.
Chuyện này thậm chí tiểu Đế Tân còn chưa kịp bẩm báo với chưởng giáo Vô Nhai.
Vừa hay sau lúc đó thì Tần Tiểu Xuyên nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đến Vô Nhai Phong.
Sau khi Tiểu Đế Tân biết tin thì vội vàng đến tìm Diệp Lăng Nguyệt, nên đã đối mặt chính diện với Tuyết trưởng lão.
Khi đó, tiểu Đế Tân đã biết rằng Tuyết trưởng lão tuyệt đối sẽ không chịu để yên nên trong lòng hắn cân nhắc nặng nhẹ, nhân lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người của Mộc Sảng, hắn âm thầm để nguyên thần của mình tiến hành trộm long tráo phụng.
"Vì vậy, tiểu tử ngươi căn bản là ngay từ đầu đã tính toán sẵn, dùng nguyên thần để đánh lừa bổn trưởng lão?"
Tuyết trưởng lão lúc này mới hiểu rõ ràng.
Tiểu quỷ này quả thực là quá giảo hoạt, thế mà lại dùng phân thân nguyên thần.
Nguyên thần của Tiểu Đế Tân hình thành chưa bao lâu, nếu dùng để tấn công thì uy lực gần như không đáng kể, nhưng nếu dùng để làm phép che mắt thì lại giống bản tôn như đúc.
Lại thêm lúc đó sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Diệp Lăng Nguyệt, căn bản không có ai đi phân rõ nguyên thần và thân xác của tiểu Đế Tân.
"Lăng Nguyệt, ngươi không phải thật sự muốn tham gia thi đấu môn phái đó chứ?"
Việc của thi đấu môn phái Hùng quản sự cũng có nghe phong phanh, thế nhưng hắn không hề tán thành người của Dã Luyện Đường đi tham gia, thậm chí còn hết sức che giấu việc này. Suy cho cùng sự cạnh tranh của thi đấu môn phái rất tàn khốc, quyền cước không có mắt, cho dù là có các trưởng lão làm người phán xử thì hàng năm con số tử thương trên thi đấu môn phái từ trước đến giờ vẫn rất cao.
Diệp Lăng Nguyệt gật gật đầu.
Nếu không có sự việc lần này, có lẽ nàng vẫn sẽ ở lại Dã Luyện Đường một lòng tìm kiếm cách tăng cường nguyên thần của tiểu Đế Tân.
Thế nhưng hôm nay bị nỗi oan ức mờ ám, cộng thêm việc tiểu Đế Tân bất ngờ luyện được nguyên thần, một chuỗi sự việc này khiến nàng không thể không thay đổi kế hoạch.
Lúc nhìn thấy tiểu Đế Tân đứng chặn ở trước mặt nàng không hề chùn bước, cho dù nàng đã được nhắc nhở rằng đó chỉ là nguyên thần của tiểu Đế Tân nhưng lòng nàng vẫn không nén được mà lơ lửng giữa không trung.
Nàng âm thầm lặng lẽ sống ở Dã Luyện Đường hai năm, không đụng chạm đến người khác. Thế nhưng sự thực chứng minh rằng ngươi không gây sự với người khác nhưng người khác vẫn sẽ gây với ngươi.
Người hiền lành thì bị người ta ức hiếp, cũng đã đến lúc để cho những kẻ xem thường nàng, xem thường Dã Luyện Đường, xem thường hàng trăm hàng ngàn tạp dịch Ngoại Môn kia nhìn cho rõ rồi.
Nàng không những muốn tham gia thi đấu môn phái mà nàng còn phải chiến thắng, đặc biệt là muốn cho đám người Tuyết Phong Mã Chiêu kia nếm thử mùi vị bị đánh bại.
Hùng quản sự nhìn Ông Lão Câu Cá một cái với vẻ xin giúp đỡ.
Nào ngờ Ông Lão Câu Cá lại thở dài một tiếng, đi tới trước mặt chưởng giáo Vô Nhai.
"Chưởng giáo, lão phu đã phục dịch nhiều năm ở Ngoại Môn, chưa bao giờ mở miệng cầu xin ngài. Lần này lão phu hi vọng chưởng giáo có thể cho các tạp dịch Ngoại Môn một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh công bằng. Xin chưởng giáo cho phép các tạp dịch tham gia thi đấu môn phái giống như các đệ tử chính thức khác."
Ông Lão Câu Cá dứt lời thì đã quỳ xuống, cung kính dập đầu mấy cái về phía chưởng giáo Vô Nhai.
Ông Lão Câu Cá hiểu rằng, sự việc trộm cắp lần này đã khiến cho mâu thuẫn của các tạp dịch và Nội Ngoại Môn trở nên gay gắt đến mức không thể nào tránh được.
Mà Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng chẳng qua là mồi lửa mà thôi.
Việc đã đến nước này, chưởng giáo Vô Nhai cũng chỉ có thể gật đầu, nhận lời khẩn cầu của Ông Lão Câu Cá.