Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1041 : Bắt gian

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Mã Chiêu mấy ngày này rất đắc ý vì tu luyện thành công, lại hớn hở vì tình cảm với Phi Nguyệt tiến triển thuận lợi, nhưng chuyện của Tuyết Huyên vẫn khiến hắn phải đau đầu lo nghĩ.



Trước giờ hắn vốn chán ghét kiểu người tính tình tiểu thư như Tuyết Huyên, nhưng vì nể mặt sư phụ nên không dám đắc tội với nàng. Thỉnh thoảng Tuyết Huyên lại gửi linh khí và đan dược đến, Mã Chiêu cũng vui vẻ nhận cho nàng vui.



Có thể từ khi Mã Chiêu gặp Phi Nguyệt, lòng của hắn đã thay đổi.



Mã Chiêu thích nữ nhân có tính cách như Phi Nguyệt, ôn nhu hào phóng, lại khéo hiểu lòng người, bất luận là ai cũng đều yêu thích, Tuyết Huyên thì ngược lại, không những càn quấy mà còn thích quát nạt.



“Các ngươi sao lại như vậy, tiểu sư muội thân là nữ nhi, đêm khuya lại tại ngoại bên ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao ăn nói với sư phụ?” Mã Chiêu thấy Tuyết Huyên say mềm, liền lớn tiếng quát đám nữ đệ tử.



“Mã sư huynh đừng trách các sư tỷ, Tuyết Huyên là vì chuyện của sư huynh và Phi Nguyệt mà khổ sở, tiểu sư muội đối với huynh tình cảm sâu đậm, nếu ta là huynh nhất định sẽ không nỡ bỏ rơi tiểu sư muội.” Tiểu Ô Nha sớm đã nghe Diệp Lăng Nguyệt nhắc đến chuyện ba người bọn họ, liền y theo lời Diệp Lăng Nguyệt khuyên nhủ Mã Chiêu.



“Làm càn, chuyện của ta không cần ngươi quản, tiểu sư muội sao có thể so được với Phi Nguyệt, muội ấy tính cách tùy hứng như vậy, nam nhân nào chịu được. Đều do các ngươi đã quá nuông chiều mà làm hư muội ấy. Ta tuyệt đối không thể vì muội ấy mà bỏ rơi Phi Nguyệt.” Mã Chiêu thấy Tuyết Huyên đã say rũ rượi, nghĩ muội ấy đã ngủ say nên trong phút nóng giận đã nói ra lời thật lòng.



Mã Chiêu không ngờ, Tuyết Huyên tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo, nghe được lời này, lòng Tuyết Huyên như có ngàn mũi tên xuyên qua, lông mi nàng khẽ rung rung.



“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa muội ấy trở về.” Mã Chiêu tức giận ra lệnh cho đám nữ đệ tử đỡ Tuyết Huyên về Tuyết Phong, trong suốt chặng đường, hắn không nhìn Tuyết Huyên lấy một lần nào.
“Lời tỷ nói đều là sự thật?” Tuyết Huyên bán tín bán nghi hỏi lại.



Nàng chỉ biết Phi Nguyệt trước nay hào phóng, không ít người trong nội môn ái mộ, nhưng chưa nghe qua Phi Nguyệt có qua lại với ai trước đó, không ngờ có thể làm ra chuyện đồi bại như vậy.



“Tiểu sư muội, ta nào dám nói bậy, muội cũng biết Phi Nguyệt là đệ nhất tâm phúc của Nguyệt trưởng lão, ta biết chuyện cũng rất bàng hoàng nhưng không dám nói cho bất kỳ ai. Nếu hôm nay không phải vì Mã Chiêu bạc tình bạc nghĩa như vậy, ta quyết sẽ không nói cho muội biết chuyện này.” Tiểu Ô Nha vội giải bày.



“Không được, tỷ phải đưa ta đi xem tận mắt, nếu không ta sẽ không tin”.



Tuyết Huyên cũng không ngốc đến mức vội cả tin lời Tiểu Ô Nha, nàng nghĩ tốt nhất nên để Tiểu Ô Nha đích thân dẫn nàng đến sơn động xem thử sự tình.



Ngày hôm sau, Tuyết Huyên cùng Tiểu Ô Nha lần đến ngọn núi, hai người nấp bên ngoài sơn động chờ Phi Nguyệt xuất hiện. Nhưng chờ từ sáng đến chiều tối vẫn không thấy bóng dáng Phi Nguyệt đâu.



Vừa lúc Tiểu Ô Nha bồn chồn thì có tiếng người nói chuyện truyền tới. Trên con đường phía trước, một đôi nam nữ xuất hiện, Tiểu Ô Nha không nhận ra người nam nhân, nhưng nữ nhân kia có thể chính là Phi Nguyệt.



Đôi nam nữ tiến vào sơn động, không lâu sau từ trong sơn động phát ra những âm thanh nam nữ tế nhị, Tiểu Ô Nha cùng Tuyết Huyên mặt đỏ bừng, không dám nghe tiếp. Sắc mặt Tuyết Huyên cực kỳ khó coi, Tiểu Ô Nha thấy vậy lòng đầy hoan hỉ, trong lòng biết kế hoạch của lão đại đã thành công một nửa.