Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1077 : Chỗ dựa lớn trở về
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Tử hỏa!
Diệp Lăng Nguyệt thấy tử hỏa thì sắc mặt hơi thay đổi, đang suy xét có cần dùng khôi hỏa đấu với Nguyệt Mộc Bạch không.
Chưởng giáo Vô Nhai cũng bất giác xúc động, không ngờ Nguyệt Mộc Bạch lại ra tay nặng với Diệp Lăng Nguyệt.
Nhiệt độ của tử hỏa đó cực cao, khi cháy thì cả lôi đài lập tức hóa thành một biển lửa.
Đế Tân thấy tình hình, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm trong tay có sát khí bao quanh, không còn để ý gì đến sư mệnh làm khó nữa, nhảy tót lên trước. Mắt của anh ta như nhúng vào ngọc đen của nước, tỏa ra ánh sáng âm u.
Nhưng chính vào lúc Đế Tân nổi giận thì trên mặt đất nhảy lên ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen tựa như bóng tối trước bình minh, lại giống như động đen vực thẳm không đáy, nuốt hết sạch tử hỏa.
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Nguyệt Mộc Bạch bỗng chốc biến thành số không.
Bỗng nhìn thấy một cái bóng màu tím kèm theo tiếng kêu dài của mãnh cầm từ trên trời hạ xuống.
“Dựa vào cô ấy là đồ đệ của ta, cô ấy nói không thì không ai có thể.”
Giọng đàn ông vang vọng trên lôi đài, lành lạnh, mang theo mấy phần lãnh đạm tựa như ánh trăng trong đêm đông, lạnh buốt thấu xương.
Trước người của Diệp Lăng Nguyệt đã có hai người đứng.
Một người trong đó là Đế Tân, còn người còn lại?
Dưới lôi đài bàn tán xôn xao, phần lớn các đệ tử đều không quen với người đứng với Đế Tân đó, người đàn ông không hề thua kém chút nào.
Người đàn ông mái tóc bạc màu trắng xám, nhưng khuôn mặt lại không già chút nào, mặt ngọc tóc bạc, áo dài màu tím tôn lên thêm vẻ đẹp mà thường ngày không có của ông ấy.
Lúc này dưới lôi đài, có đệ tử kêu lên kinh ngạc.
“Là Độc Cô Thiên, lão giả Độc Cô Thiên.”
Lời của đệ tử đó chưa nói xong thì đã ăn ngay một cái liếc mắt của mọi người xung quanh.
Lão giả, anh có nhìn thấy lão giả nào trẻ trung khôi ngô như vậy chưa?
Vừa nãy lúc ông ấy đến nhìn thấy rất rõ, mấy người này đang ức hiếp đồ đệ của ông.
Bỗng vung tay áo lên, đám người Nguyệt Mộc Bạch chỉ cảm thấy trước mắt có luồng gió mạnh ập tới.
Trên mặt của Nguyệt Mộc Bạch, Tuyết trưởng lão bốp bốp mấy tiếng, đã bị đánh mấy bạt tai.
“Con gái, không đánh.”
Người duy nhất không bị Tử Đường Thúc đánh cũng chỉ có Hồng Minh Nguyệt ngẩn ngơ dưới đất quên luôn cả giả vờ đáng thương mà thôi.
Hồng Minh Nguyệt nhìn Tử Đường Thúc tựa như một bức tượng đất sét.
Là chàng, thật sự là chàng, Tử Đường Thúc, chàng đúng là ở Cô Nguyệt Hải.
Chàng ấy... chàng ấy lại trở thành sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt, sao có thể, chàng ấy sao lại trở thành sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt!
Đáy lòng của Hồng Minh Nguyệt đang gào thét tuyệt vọng.
Cô ta muốn chồm lên trước chất vấn Tử Đường Thúc, tại sao chàng lại thu nhận Diệp Lăng Nguyệt làm đồ đệ, tại sao cứ phải là Diệp Lăng Nguyệt.
Rõ ràng người quen biết chàng trước là cô, thiên phú của cô cũng không kém Diệp Lăng Nguyệt chút nào.
“Sư phụ, người không đánh con gái cũng được, có người rất vui lòng làm giúp. Các cô còn chờ gì nữa, người phụ nữ này đã cướp nam nhân của các cô, hiện giờ có Tử Đường tôn thượng chống lưng làm chủ cho các cô rồi, từng người các cô có oán báo oán, có thù báo thù đi.”
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì nhảy lên lôi đài, vung tay hô to.
Các nữ đệ tử trước đó kiêng dè Nguyệt Mộc Bạch và Nguyệt Phong nên không dám gây sự vừa nghe thế thì từng người xắn tay áo xông lên lôi đài.
“Phi Nguyệt, đồ tiện nhân như cô, cô cũng có ngày hôm nay.”
“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, ta cho cô quyến rũ người khác này.”
“Cởi áo quần của cô ta, rạch nát mặt của cô ta, xem cô ta còn lấy gì quyến rũ người khác.”
Những nữ đệ tử đó cứ như thể sợ rớt lại phía sau, vật lộn với Hồng Minh Nguyệt, kéo giật đầu tóc của cô ta.