Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1085 : Kẻ thứ ba trong thiên động
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Do Mã Chiêu và Tuyết Huyên lần lượt xảy ra chuyện nên người của nhóm thứ nhất cuối cùng đã được một đệ tử Hoa Phong thay thế.
Hắn là người đầu tiên tiến vào Lang Gia Thiên Động.
Khoảng sau một giờ, dòng cát trong đồng hồ cát vừa chảy hết thì đệ tử đó đi ra từ trong Lang Gia Thiên Động.
Nhưng việc khiến mọi người kinh ngạc là đệ tử đó khi ra ngoài trên tay không có thứ gì cả, vẻ mặt của hắn cũng rất chán nản.
“Đệ tử vô dụng.”
Thì ra, đệ tử của Hoa Phong đó ở trong Lang Gia Thiên Động không có phát hiện được gì.
“Lão phu quên nói, Lang Gia Thiên Động là một trong những động huyệt huyền ảo thần kỳ nhất đại lục, bên trong bất luận là võ học hay là linh khí, sau khi hấp thu linh khí trời đất thì không ít thứ đều có linh tính. Muốn tìm được những linh khí đó thì ngoài cơ duyên ra, thực lực của bản thân cũng cần được công nhận.” Chưởng giáo Vô Nhai vuốt râu nói.
Đệ tử đầu tiên vào Lang Gia Thiên Động, hắn ta ở trong nhóm nhỏ ban đầu thực lực vốn chỉ được xếp hạng thứ ba, có thể được coi là người yếu nhất trong mười người. Hắn không thể được công nhận thì chưởng giáo Vô Nhai cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Tiếp theo đó là nam đệ tử đầu tiên của Phong Phong ở nhóm thứ hai tiến vào, sau khi có bài học của người đi trước, đệ tử đó tỏ ra có hơi căng thẳng.
Đệ tử đó mới tiến vào Lang Gia Thiên Động thì Hoàng Tuấn đã có hơi sốt ruột kéo kéo Diệp Lăng Nguyệt.
“Lăng Nguyệt à, muội nói trong động đó sẽ có nguy hiểm không, sao ta thấy cái động đó quỷ khí cứ âm u tĩnh mịch.”
Hoàng Tuấn nói rồi bất giác nuốt ngụm nước bọt, nhìn về Lang Gia Thiên Động.
Bên ngoài trời cao không khí thoải mái, nhưng mặt trời vừa đến cửa động của Thiên Động thì giống như gặp phải bình phong vô hình, bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài.
Trong động nhìn có vẻ đen kịt, quả thực có hơi âm u.
“Sợ gì chứ, đây chẳng phải có chưởng giáo canh giữ sao. Nếu ngươi không muốn tiến vào thì ta có thể đi thay.”
Diệp Lăng Nguyệt thấy Hoàng Tuấn như vậy thì không nhịn nổi mà giễu cợt.
“Vậy thì không được, cơ hội lần này là ta dùng mạng để giành được đó.”
Hoàng Tuấn vừa nghe thì ưỡn ưỡn ngực, ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt di chuyển, nhìn lên một cái túi nhỏ treo trên cổ của Hoàng Tuấn.
Bốn bức tường của nó lộ ra màu trắng, đôi khi còn lấp lánh hình lục giác tựa như quầng sáng mặt trời vậy, đầy màu sắc rất đẹp.
Đặt mình vào trong Lang Gia Thiên Động, Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác như xuyên qua không gian thời gian.
Nhưng điều khiến Diệp Lăng Nguyệt rất bất ngờ, đó là trong Thiên Động, ngoài vầng sáng mặt trời xinh đẹp thì cũng không thấy có gì khác.
Trước tiên khoan nói cái gì mà võ học hoặc linh khí, ngay cả linh thạch cao cấp mà trước đó Hoàng Tuấn gặp được cũng không thấy bóng dáng.
“Không thể nào, mình còn không bằng tiểu tử Hoàng Tuấn đó sao, bị Thiên Động xem thường rồi ư?”
Diệp Lăng Nguyệt có hơi buồn bực.
Diệp Lăng Nguyệt vừa đi vừa tính nhẩm thời gian.
Nàng tiến vào Thiên Động đã có một khắc rồi, nhưng xung quanh vẫn không có bất kỳ chút sóng linh khí nào.
Chính vào lúc này, phía trước bỗng nhiên có động tĩnh lạ.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ lại thì thấy phía trước xuất hiện một nhúm gì đó hình cầu trắng muốt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy thế thì lập tức tỏ ra vui mừng, đuổi sát theo phía sau.
Nhưng đâu biết rằng, thứ đồ nhỏ như quả cầu ánh sáng đó vừa thấy Diệp Lăng Nguyệt thì đã sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy mất.
Không ngờ cái tên đó tốc độ kỳ quái, hơn nữa rất quen thuộc đối với địa hình của Thiên Động đó lại dẫn dắt Diệp Lăng Nguyệt đuổi vào sâu trong Thiên Động.
Diệp Lăng Nguyệt thấy cái tên đó muốn chạy trốn, trong lúc không biết làm sao thì chỉ có thể thả tiểu Chi Ước ra.
“Tiểu Chi Ước, bắt lấy nó.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói xong, tiểu Chi Ước vèo một tiếng chồm lên, đè tên đó trên mặt đất.
“Chít chít. cho ngươi chạy, còn dám chạy, bổn Chi Ước xuất trận thì xem ngươi trốn đi đâu.” Tiểu Chi Ước phải nói là đắc ý, một cái chân giẫm lên người của con vật nhỏ trắng muốt đó, để lại dấu chân dơ dáy.
Tiểu Chi Ước và Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, con vật nhỏ đó chính là một con thỏ nhung có bộ lông màu trắng tuyết.