Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1091 : Động lòng
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Trong sự tinh tế lại mang theo cảm xúc ấm áp đặc biệt của làn da thiếu nữ.
Khi chạm vào Diệp Lăng Nguyệt, tay của Tử Đường Túc hơi run, giống như có một loại cảm giác tê dại không diễn tả được từ đầu ngón tay chạy loạn khắp trong người.
Trong đầu của Tử Đường Túc lóe qua một câu nói.
Mười ngón tay liền với tim, đó có phải là ông ấy đã chạm đến trái tim của nàng ấy không.
“Tử sư phụ?” Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên.
Sắc mặt của Tử Đường Túc hơi đỏ, lại vừa không nỡ buông tay của Diệp Lăng Nguyệt ra. Ông ấy biết rằng nếu buông tay thì sẽ là sau hai năm nữa.
Nếu không phải vì giao ước đó thì ông ấy thật sự muốn cùng đồ nhi đến chiến trường cổ rồi.
Chỉ là... chim ưng non cuối cùng cũng phải giương cánh bay cao, Diệp Lăng Nguyệt của ông ấy vốn dĩ không nên thuộc về vùng trời nhỏ hẹp của đại lục Thanh Châu này.
Tử Đường Túc lấy ra một chiếc lá ngô đồng đặt vào trong tay Diệp Lăng Nguyệt.
“Tử sư phụ, sao lại là chiếc lá? Không lẽ trên chiếc lá này cũng có dịch chuyển trận?”
Diệp Lăng Nguyệt nói đùa, từ lần trước sau khi Tử sư phụ mang một chậu hoa Tiên Nhân Chưởng tặng cho nàng thì nàng đã biết, những thứ như quà cáp tuyệt đối không thể trông mong gì ở Tử sư phụ.
“Gặp nguy hiểm thì ta sẽ xuất hiện.”
Tử Đường Túc gật gật đầu.
Cũng giống với lá ngô đồng lần trước, trong cái lá này cũng có một dịch chuyển trận, chỉ là so với cái trước đây thì càng cao minh hơn.
“Vậy thì xin đa tạ sư phụ.”
Sau khi trải qua chuyện của Vòng Thiên Địa, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã biết thứ mà Tử sư phụ tặng chắc chắc đều là đồ tốt, nàng cũng không hỏi nhiều mà nhận lấy.
Sau khi chào tạm biệt Tử sư phụ, Diệp Lăng Nguyệt lại đến Dã Luyện Đường cáo biệt các huynh đệ, Hùng quản sự bên đó.
Không có những tên ác bá như Tuyết trưởng lão và Đàn Nhất Chân Quân, tin rằng cuộc sống của Dã Luyện Đường sẽ ngày càng tốt lên.
“Sao không thấy Hoa trưởng lão?”
Chưởng giáo Vô Nhai lúc này mới phát hiện, Hoa trưởng lão không đến.
Chính vào lúc này, chỉ thấy Hoa trưởng lão, Hoa Vãn Vân bước nhanh tới.
“Chưởng giáo.” Hoa trưởng lão hành lễ.
“Các ngươi đây là?”
Hoa trưởng lão nhìn Hoa Vãn Vân, rồi lại thấy sau lưng nàng ta vác một cây trường côn. Trường côn đó nếu không nhìn nhầm thì rõ ràng chính là linh khí của đệ tử đã qua đời Triệu Thiên Lang, Thiên Lang Côn.
Nguyệt Mộc Bạch cũng nhìn thấy Thiên Lang Côn, khi nhìn thấy nó thì con ngươi của Nguyệt Mộc Bạch có lóe qua tia sáng âm u.
Thiên Lang Côn vẫn còn ư? Ông ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy côn đã gãy nát rồi mà.
Che đậy nghi vấn trong mắt lại, Nguyệt Mộc Bạch khoanh tay đứng ở một bên.
“Chưởng giáo, thi thể của Thiên Lang vẫn chưa tìm được. Ta muốn xin đến chiến trường cổ.”
Hoa Vãn Vân đi lên trước, hành lễ.
“Vãn Vân ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ, ngươi đã trải qua thời gian phục dịch mười năm, nếu quay trở lại chiến trường cổ thì phải ở thêm mười năm nữa.”
Vẻ mặt chưởng giáo Vô Nhai phức tạp, Triệu Thiên Lang chết, tin tức này ông ấy cũng rất buồn.
Ông ấy cũng lệnh cho các đệ tử ở chiến trường cổ tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Chưởng giáo Vô Nhai nói như vậy thì chúng đệ tử bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt mới biết, Hoa Vãn Vân cũng đã từng đến chiến trường cổ, hơn nữa còn ở đó đủ mười năm và đã giải ngũ thuận lợi.
Đối với những đệ tử từng đi chiến trường cổ mà nói, khi ra vào chiến trường thì họ đều hả lòng hả dạ.
Nhưng đến lúc họ ở đó hết năm thứ nhất, năm thứ hai thì mỗi một ngày sau đó đều là sự giày vò.