Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1093 : Nhìn bằng ánh mắt khác
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Đại lục Cửu Châu Cổ? Đại lục Cửu Châu Mới?
Sau khi nghe lời giải thích của Hoa Vãn Vân, Diệp Lăng Nguyệt và các đệ tử khác đều thấy mơ hồ.
Lẽ nào, ngoại trừ đại lục Thanh Châu ra còn có sự tồn tại của đại lục khác.
Những thứ này trước đây họ chưa từng nghe qua.
Hoa Vãn Vân thấy mọi người vẻ mặt đầy nghi hoặc thì bất giác nhớ lại bản thân mười mấy năm trước, khi vừa đến cửa khẩu cổ phản ứng cũng không khác đám người Diệp Lăng Nguyệt bao nhiêu.
Chỉ là lúc đó, bên cạnh nàng còn có người nàng yêu nhất.
Mười sáu năm rồi, mọi thứ đều đã cảnh còn người mất.
Nàng chỉ hi vọng, những đứa trẻ Đấu Thập Cường này sẽ may mắn hơn nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn bản đồ Cửu Châu Cổ, chỉ thấy trên đó chú thích nào là Ký Châu Cổ, Từ Châu Cổ, Duyễn Châu Cổ, Thanh Châu Cổ, Dương Châu Cổ, Kinh Châu Cổ, Lương Châu Cổ, Ung Châu Cổ và Dự Châu Cổ.
Trên bản đồ của Cửu Châu Cổ còn có rất nhiều điểm tròn màu đen, đánh dấu tên thành thị khác nhau.
Trên mỗi mảnh châu lục cổ đều có rất nhiều thành trì, nhìn sơ qua thì trên toàn bộ Cửu Châu Cổ ít nhất cũng có mấy ngàn thành trì.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt bất ngờ là Thanh Châu Cổ trên đó lại giống hệt với bản đồ của đại lục Thanh Châu mà Diệp Lăng Nguyệt đang ở. Ít nhất nó không giống như đại lục Thanh Châu mới có các quốc gia, ký hiệu trên đó cũng đều là những tên thành cổ chưa từng nghe đến.
Ngoại trừ Cửu Châu này, vị trí chính giữa của bản đồ là một khu vực tên là Trung Nguyên Cổ.
Khu vực đó diện tích lớn hơn một chút so với Cửu Châu còn lại.
Khác với các châu khác, khu vực này phạm vi tuy lớn nhưng lại không có bất kỳ đánh dấu tọa độ địa lý nào, là một khu vực chết.
“Thái thượng sư thúc, người có gì không hiểu không?”
Trong những tuyển thủ Thập Cường này, người mà Hoa Vãn Vân hợp ý nhất chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Tính ra thì quan hệ cá nhân của nàng ta và Diệp Lăng Nguyệt không tồi, đặc biệt là Diệp Lăng Nguyệt còn giúp nàng ta sửa lại trâm cài tóc.
“Vãn Vân tỷ, tỷ đừng gọi ta là sư thúc gì đó nữa, đây đều đang ở cổng thành cổ rồi. Ta chỉ thấy không hiểu tại sao bản đồ của Trung Nguyên Cổ lại là một vùng trống.”
Nhạc Mai vừa nghe, lại nhìn Hoa Vãn Vân và đám đệ tử của Cô Nguyệt Hải đó, Diệp Lăng Nguyệt gia nhập Cô Nguyệt Hải nhiều nhất là hai năm, đám người này lẽ nào đầu óc bị ngớ ngẩn hay sao mà gọi nàng ta là thái thượng sư thúc, chắc là thân phận của mấy người này ở Cô Nguyệt Hải nhất định rất thấp.
Nghĩ đến đây, Nhạc Mai càng không lo ngại gì.
“Các người chui từ đâu ra vậy, có tư cách gì nói chuyện với ta, còn không cút qua một bên.”
Hoa Vãn Vân nghe vậy, đã lấy ra linh khí muốn động thủ.
“Khoan đã.”
“Khoan đã.”
Hai tiếng quát tháo cùng lúc truyền đến.
Nguyệt Mộc Bạch và một nữ tử trung niên một trước một sau đi tới.
Người nữ tử trung niên đó thấy Hoa Vãn Vân thì hơi ngạc nhiên, vội chắp tay vái.
“Thì ra là Hoa sư tỷ. Nhạc Mai không được vô lễ, vị này là nhân vật đứng thứ hai của Hoa Phong ở Cô Nguyệt Hải, Hoa tiền bối.”
Nữ tử trung niên đó xem ra là sư thúc của Nhạc Mai.
Nhạc Mai không quen biết Hoa Vãn Vân, nhưng cũng có biết Nguyệt Mộc Bạch.
Thấy Nguyệt Mộc Bạch đi đến trước mặt Hoa Vãn Vân, chắp tay vái rồi gọi tiếng “Hoa sư tỷ” thì mới biết thân phận của người phụ nữ mặt ngựa này ở trong Cô Nguyệt Hải không hề thấp.
Thì ra vừa nãy Nguyệt Mộc Bạch đi lên phía trước nghe ngóng tin tức, vừa trở về đã nhìn thấy người của Cô Nguyệt Hải và Dao Trì Tiên Tạ đang tranh cãi.
Nguyệt Mộc Bạch gọi một tiếng “Hoa sư tỷ”, vừa định hỏi có chuyện gì.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt ho mấy tiếng, liếc Nguyệt Mộc Bạch một cái.
Da mặt Nguyệt Mộc Bạch cứng đờ, thêm vào một câu với vẻ cực kỳ không bằng lòng.
“Thái thượng sư thúc.”