Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1114 : Nguyên thần của diệp lăng nguyệt

Ngày đăng: 13:13 30/04/20


Dọn dẹp đay thiên kiếm là một việc tương đối hao tổn tinh thần lực và sức mạnh Thiên Địa, sau khi trở về nơi ở thì Diệp Lăng Nguyệt tọa thiền điều tức một lúc.



Khi mở mắt ra lần nữa đã là lúc canh ba.



Diệp Lăng Nguyệt xem kỹ lại tinh thần lực trong cơ thể mình, vui mừng phát hiện rằng tinh thần lực của mình đã tăng trưởng không ít, hơn nữa nhìn từ mức độ tăng trưởng thì còn nhiều hơn một ít so với luyện chế đan dược và linh khí thông thường.



“Không ngờ học linh vân còn hỗ trợ cho sự tăng trưởng của tinh thần lực, từ sau khi tăng bậc đến cấp Phương Tôn, mình vẫn luôn cảm thấy tinh thần lực của bản thân tăng trưởng không nhiều, lần này lại bất ngờ tìm được một cách hay.” Diệp Lăng Nguyệt tự nói một mình.



Con đường Phương Sĩ của nàng bởi vì có Càn Đỉnh nên vẫn luôn tiến lên trước như đi trên vùng đất bằng phẳng, rất thuận lợi.



Nhưng cho đến sau khi nàng đột phá cấp Phương Tôn thì cảm thấy bản thân không có tiến bộ gì cả.



Bất luận luyện đan hoặc luyện khí thế nào thì dường như đều giậm chân tại chỗ, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã thử rất nhiều cách.



Nhưng do ở đại lục Thanh Châu, trên con đường tu luyện Phương Sĩ quả thực không có mấy người xuất chúng, nàng chỉ có thể dựa vào tìm kiếm của bản thân. May mà sau khi đến Cửu Châu Cổ thì đã có đột phá, chỉ là Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết tu luyện Phương Sĩ chia làm nhất đỉnh đến cửu đỉnh, không biết sau khi đến Phương Tôn thì có gì khác biệt.



Khi Diệp Lăng Nguyệt đang nghĩ ngợi, Đỉnh Linh đột nhiên phát ra tiếng.



“Chủ nhân, thực ra cách tu luyện tinh thần lực tốt nhất chính là tu luyện nguyên thần đó.”



Diệp Lăng Nguyệt đã dự chi tiền công trong một tháng, Đỉnh Linh hôm nay cũng không dễ gì có được một bữa no nê, nên khi nói chuyện cũng dồi dào tinh thần.



“Lời này của ngươi đã nhắc nhở ta, nói ra thì thời gian trước bộ Thần Tàm Quyết có được từ Cô Nguyệt Hải đó ta vẫn chưa có cơ hội tập luyện.”



Tuy đã là canh ba rồi, song Diệp Lăng Nguyệt vì điều tức nên tinh thần lại rất tốt.



Chuyện gặp phải ở Hoàng Tuyền Thành khiến cảm giác nguy cơ của Diệp Lăng Nguyệt tăng thêm, không có lúc nào nghĩ đến tu luyện.



Nàng dứt khoát phải tu luyện Thần Tàm Quyết.



Ngày đó ở trong Thiên Động, Thần Tàm Quyết đã được Diệp Lăng Nguyệt ghi nhớ không sót chữ nào.



Nàng chỉ cần suy nghĩ lại một chút thì tự quyết của Thần Tàm Quyết đã xuất hiện ở trong đầu nàng.



Tự quyết chỉ có hơn một trăm chữ, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại cảm thấy trong mỗi chữ dường như đều có điều thần bí.
“Nghe thấy rồi, hình như là thứ gì đó đang va đập.”



Đỉnh Linh cũng chú ý đến.



“Lẽ nào là có thích khách, âm thanh hình như từ hướng đó truyền tới.”



Diệp Lăng Nguyệt đang lẩm bẩm, trong lòng nghĩ là tên thích khách không có mắt nào quay về phủ thành chủ.



Nơi này một là không có tiền, hai là không có người.



Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh tìm đến nơi phát ra âm thanh đó.



“Hòn non bộ?”



Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh nhìn thấy một hòn non bộ nhân tạo có tạo hình đặc biệt ở phía trước, kích thước bằng nửa mẫu đất.



Khi Diệp Lăng Nguyệt tiếp quản khu vườn hoa này thì từ chỗ Tư Tiểu Xuân biết được rằng lão thành chủ là người rất nhã nhặn, hòn non bộ trong sân vườn chính là năm đó ông ấy sai người thi công, nghe nói là có ích cho ông ấy tu luyện minh tưởng.



Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh lại tìm kiếm một vòng trên hòn non bộ, nhưng vẫn không có phát hiện gì cả.



Đừng nói là người nào hay là thú nào, ngay cả bóng ma cũng không thấy.



“Kỳ lạ, âm thanh rốt cuộc là truyền ra từ đâu.” Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt lo lắng tự hỏi, lúc này một hòn đá núi rơi xuống.



Rơi lên trên tường núi, phát ra một tiếng vang nặng nề.



“!”



Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt bất giác trở nên cảnh giác.



Trước đó nàng ở trong núi đã tiếp xúc một lúc rồi, nghe âm thanh đá núi này rơi xuống đất, hòn non bộ này chỉ sợ có vấn đề.



Nếu đoán không lầm thì bên trong của hòn non bộ chắc là rỗng!