Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1117 : Bí mật trong hòn non bộ
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Dù đã qua nửa tháng, nhưng Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn canh cánh trong lòng việc của hòn non bộ.
Tiềm thức nàng cảm thấy dưới hòn non bộ ắt hẳn giấu bí mật lớn gì đó.
Giống như mọi khi, nguyên thần của Diệp Lăng Nguyệt đã xuất khiếu, lướt đi về hướng hòn non bộ một cách thuộc đường thuộc xá.
Gần canh ba, phủ thành chủ vẫn là một vùng yên tĩnh, lác đác có thể nghe thấy âm thanh canh phu gõ mỏ cầm canh trong thành.
“Vẫn là không có bất kỳ thu hoạch nào.”
Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt lắc lắc đầu, chính vào lúc nàng chuẩn bị rời khỏi hòn non bộ thì dưới chân rắc một tiếng, có thứ gì đó lõm xuống.
Diệp Lăng Nguyệt thầm ngạc nhiên, nhìn lên mặt đất đen kịt.
Mới phát hiện một hòn đá non bộ đầy rêu xanh ở dưới chân bị đạp lõm xuống.
Đây là?
Thì ra thấm thoát trong nửa tháng này, nguyên thần của Diệp Lăng Nguyệt mỗi đêm đều ra ngoài dạo đêm, bất giác nguyên thần đã lớn mạnh không ít.
Nguyên thần giờ đây đã đủ để dùng khoảng hai phần sức mạnh của thể xác rồi.
Điều này có nghĩa là, cho dù là dùng nguyên thần thì Diệp Lăng Nguyệt cũng có thể tấn công phòng thủ, chạm vào đồ vật. Chỉ là thực lực hơi yếu một chút, ước chừng tương đương với sức mạnh Thiên Địa tầng thứ nhất.
Sau khi vui mừng, ánh mắt của nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt nhìn lên hòn đá non bộ mọc đầy rêu xanh đó.
Nàng phát hiện, trên hòn non bộ này hình như tất cả đá đều nhẵn bóng, duy chỉ có hòn đá dưới chân nàng mọc đầy rêu xanh.
Hơn nữa, trên rêu xanh đó còn tróc ra mấy mảng một cách đáng nghi.
Nàng dùng tay ra dấu một cái, vừa hay chính là một dấu vết bàn tay.
Diệp Lăng Nguyệt không còn chần chừ nữa, dưới tay hơi dùng sức.
Chỉ nghe thấy viên đá đã lún xuống một nửa đó phát ra tiếng vang lanh lảnh, tựa như đã động vào công tắc gì đó.
Hòn non bộ trông có vẻ không hề có kẽ hở nào, một cánh cửa đá cực kỳ kín đáo đã mở ra.
Phía sau cửa đá là một đường núi hẹp.
Một luồng gió lùa âm u lạnh lẽo từ trong đường núi thổi ra.
Chỉ là chính vào lúc này.
Nàng bỗng cảm thấy không khí phía sau lưng trở nên âm u lạnh lẽo, thân thể nàng cứng đơ, chợt cảm thấy phía sau lưng có một luồng nguyên lực vô cùng ngang tàng cuốn đến.
Ầm...
Nguyên lực đó nhắm chuẩn chính xác vào phía sau gáy của Diệp Lăng Nguyệt mà đánh.
Tốc độ nhanh chóng, lực đạo mạnh mẽ, khiến Diệp Lăng Nguyệt thậm chí đã dự cảm được tình hình nguyên thần của bản thân bị đánh tan tác ở thời khắc tiếp theo.
Trong tình huống cực kỳ nguy cơ này.
Tiềm lực của Diệp Lăng Nguyệt cũng bỗng chốc bùng phát ra.
Thân thể nàng tựa như con cá vậy, hơi hơi nghiêng lại.
Nếu là thường ngày, thân xác của Diệp Lăng Nguyệt rất khó né tránh một đòn chí mạng của đối phương.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt hiện tại là trạng thái nguyên thần xuất khiếu, nguyên thần không có sự trói buộc của thân thể nên tốc độ né tránh nhẹ nhàng không một tiếng động, hơn nữa lại nhanh nhẹn hơn.
Nguyên lực của người đó chỉ sượt qua cạnh người nàng.
Tức khắc đá núi tóe lên, trên tường của hòn non bộ có thêm một cái hố lớn sâu nửa thước.
Người tấn công Diệp Lăng Nguyệt này chính là người đêm đó lén vào phủ thành chủ trước kia.
Người này thường qua lại hòn non bộ, trước đó thấy đay thiên kiếm trong vườn hoa bị nhổ bỏ hơn nửa thì đã biết sự việc khác thường.
Vừa đi vào hòn non bộ lại phát hiện đá núi của hòn non bộ đã bị người khác chạm vào.
Người này cũng cáo già, hắn kiểm tra một chút ở cạnh cửa đá hòn non bộ, sau khi không phát hiện bất kỳ bước chân nào thì đã kết luận, người xông vào hòn non bộ hoặc là tu vi cao thâm, hoặc là căn bản chính là nguyên thần xuất khiếu mà tới.
Đúng như dự đoán, nguyên thần của Diệp Lăng Nguyệt đã bị chặn lại.
Chỉ là người này không ngờ được, Diệp Lăng Nguyệt lại có thể né được đòn tấn công của mình.
Diệp Lăng Nguyệt vừa đón lấy nguyên lực của người đó, thì biết tu vi người này cao hơn mình rất xa. Hơn nữa e rằng người này cũng am hiểu sâu về đạo nguyên thần, nguyên thần của bản thân ở trước mặt người vừa đến này căn bản không thể che thân.
Hòn non bộ hẹp, càng không phải nơi động thủ. Nàng không có lòng hiếu chiến, càng không nói đến việc nhìn rõ bộ dạng của người vừa đến, cứ đâm đầu chạy ra phía ngoài hòn non bộ.