Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 126 : Đuổi tận giết tuyệt, diệt sơn hải bang

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Vừa nghe nói Diệp Lăng Nguyệt là tà thuật Phương Sĩ, vẻ mặt của Sa Cuồng liền biến sắc.



Tà thuật Phương Sĩ nếu đem so với mấy tên lưu manh trong Sơn Hải bang thì còn đáng sợ hơn.



Sa Cuồng đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy nên tin đồn liên quan tới tà thuật Phương Sĩ cũng nghe qua không ít.



Nghe nói ở khu vực Trung Nguyên có rất nhiều tà thuật Phương Sĩ, mấy năm nay đã có không ít tà thuật Phương Sĩ bắt đầu trà trộn vào các nước.



Nếu đắc tội với một tên tà thuật Phương Sĩ, thì trừ phi diệt cả môn phái, nếu không đồng môn nhất định sẽ tập hợp tất cả lực lượng lại, dùng mọi thủ đoạn tiến hành trả thù.



Diệp gia gần đây nhanh chóng quật khởi, lại thấy được khả năng dùng độc và chế tạo Huyền Thiết của Diệp Lăng Nguyệt, Sa Cuồng nhất thời cũng cảm thấy có chút e ngại, đối với lời nói của Diệp Lăng Nguyệt cũng nửa tin nửa ngờ.



Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, vừa âm thầm nhìn vẻ mặt của Sa Cuồng vẻ mặt, nhìn dáng vẻ của hắn lộ rõ vẻ đã bị lời nói dối của nàng hù dọa, ngay cả lực bấm ở cổ tay nàng cũng lỏng ra mấy phần.



“Nếu người không tin lời ta nói, ta có thể cho ngươi xem một vài tín vật và lệnh bài của chúng ta.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa lấy lệnh bài phó môn chủ của Phương Hạo và mấy cây Huyết Văn Chủy Thủ ra.



Lệnh bài là của Phương Hạo, còn mấy thanh chủy thủ kia là của Liên đại sư, không hề có bất cứ quan hệ gì với Diệp Lăng Nguyệt.



Chỉ là hắn cảm thấy mấy thứ này vừa nhìn qua đã biết là đồ tà khí, xung quanh tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.



Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được tay của Sa Cuồng đã bắt đầu phát run.



“Sa Bang Chủ, ngươi còn không tin ta lời nói sao? Ngươi hãy suy nghĩ một chút xem, nếu ta không phải là tà thuật Phương Sĩ, Lam Thái Thú sao có thể trong tình huống như vậy mà đột phá đến Luân Hồi Cảnh, ngươi nên biết rằng, ông ta cũng đã gia nhập môn phái của ta nên ta mới giúp hắn.” Những lời nói này của Diệp Lăng Nguyệt đã khiến cho chút nghi ngờ cuối cùng của Sa Cuồng biến mất.



Sa Cuồng chần chờ rồi buông tay ra, nhưng ở trong kim khố này, Diệp Lăng Nguyệt không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn cảm giác đan điền giống như bị trướng lên như muốn nứt ra.



Đột phá, hắn cuối cùng cũng được đột phá, Sa Cuồng không ngừng cười to.



Oành...



Từ vị trí bụng của Sa Cuồng bỗng nhiên truyền tới từng tiếng vang trầm đục, Sa Cuồng liền ngưng cười cúi đầu nhìn về phía bụng.



Bịch bịch...



Càng nhiều tiếng vang, trên người Sa Cuồng  bao gồm tay chân, thân thể, đầu đều phát ra âm thanh này.



Một Tiên Thiên cao thủ như Sa Cuồng căn bản không có cách nào có thể chịu được sức công phá của nửa vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng, thân thể của hắn không chịu nổi nguyên lực cường đại chuyển động, nguyên lực trong cơ thể bắn ra tán loạn, cả người hắn trong nháy mắt đã bị bắn thành một cái cái phễu rỗ.



“Làm sao có thể... Luân Hồi Cảnh... Đột phá... Ta muốn ngươi cùng chết!” Sa Cuồng không cách nào chấp nhận sự thật này, hắn vô cùng tức giận, định ép tới gần Diệp Lăng Nguyệt.



Cho đến lúc này, Sa Cuồng vẫn không rõ vì sao Diệp Lăng Nguyệt uống Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng thì không việc gì, mà hắn uống vào thân thể lại biến thành bộ dáng này.



“Đột phá? Ngươi không có cơ hội này.” Diệp Lăng Nguyệt đã làm khô Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng tửu đầu trong cơ thể, nàng không nhanh không chậm đứng lên.



Trong con ngươi của Diệp Lăng Nguyệt lóe lên một tia ác độc, chỉ nghe một một tiếng huýt gió, mấy cây Long Kim Châm đã cắm vào điểm chí mạng trên người Sa Cuồng.



Sa Cuồng ôm hận, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống đất, trong mắt của hắn lúc này chỉ còn lại hận ý và sự không cam lòng.