Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 278 : Làm nữ nô của hắn

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


“Quỷ mới muốn nhìn ngươi, ta còn sợ bị đau mắt đây.” Diệp Lăng Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác.



“Đúng là tiểu nữ nhân miệng nói một đường tâm lại suy nghĩ một nẻo, bổn tọa đói rồi, tìm cho bổn tọa ít đồ ăn và nước uống đem lại đây.” Vu Trọng giơ tay múa chân và nói.



Lần này nhưng lại là nói thật, không chỉ là hắn, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng bắt đầu thấy đói.



“Dựa vào cái gì! Ta cũng không phải là người hầu của ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận.



Nam nhân này thật đúng là đồ không biết liêm sỉ, sớm biết như thế, sớm phát hiện hắn không có lương tâm như thế thì sẽ không chữa thương cho hắn, để hắn đau chết.



Mắt của Vu Trọng chớp chớp rồi nhìn tay của mình.



Tay của hắn bởi vì bị Niết Bàn làm bỏng, da thịt bị rách, mặc dù Diệp Lăng Nguyệt đã chữa trị nhưng vết thương nhìn vẫn rất nghiêm trọng, mấy ngày này hắn đều không thể đụng nước và cử động.



“Kể từ hôm nay cho đến ngày bổn tọa hồi phục, ngươi chính là tiểu nữ nô của bổn tọa, việc ăn uống, nghỉ ngơi của bổn tọa đều sẽ do ngươi phụ trách.” Vu Trọng không nhanh không chậm nói.



“Ngươi cứ nằm mơ giấc mơ Xuân Thu của ngươi đi, muốn bản cô nương hầu hạ ngươi, trừ khi mặt trời mọc từ phía Đông.” Diệp Lăng Nguyệt xém chút thì bị Vu Trọng làm cho tức chết.



Cái tên Vu Trọng tự cao tự đai lại não tàn này, đáng lý nên bị lửa của Niết Bàn thiêu cho chết để tránh để lại tai họa nghìn năm.



“Tiểu nữ nô, thái độ này của ngươi cũng có sự khác biệt quá lớn rồi chứ? Dựa vào cái gì mà tên tiểu tử Phượng Tân kia chỉ hơi sốt thì ngươi đã thiếp thân hầu hạ, còn chủ động ôm lấy hắn, bổn tọa bị thương ngươi lại chỉ mong chạy càng xa càng tốt?” Trong giọng nói của Vu Trọng tràn đầy vị chua.



“Ngươi và Phương Tân sao có thể giống nhau chứ, hắn làm người lương thiện lại…vân vân, tại sao ngươi biết ta thiếp thân hầu hạ Phượng Tân? Còn nữa, cái gì gọi là chủ đồng ôm lấy hắn, ta chỉ là thực hiện nghĩa vụ của một đại phu.” Diệp Lăng Nguyệt giật mình một cái.



Phượng Tân không phải đã nói là không quen biết Quỷ Đế Vu Trọng sao, tại sao Vu Trọng khi nói về Phượng Tân lại có vẻ quen thuộc như vậy.



“Nghĩa vụ, cũng bao gồm cả việc môi chạm môi để mớm thuốc sao. Vậy ngươi cũng thực hiện nghĩa vụ đó với bổn tọa thử xem?” Vu Trọng nói một cách đen tối.



Khuôn mặt của Diệp lăng Nguyệt lập tức đỏ lên.



Tại sao ngay cả chuyện mớm thuốc hắn cũng biết chứ.




“Nhưng cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, không ngờ lại khiến bổn tọa rơi vào phong ấn, bổn tọa cũng muốn xem xem, thần khí trấn sơn mà Thái Ất phái trăm phương ngàn kế muốn giấu rốt cuộc là cái gì?” Vu Trọng nhìn về phía xa xăm, khóe miếng nhếch lên một nụ cười tà mị.



Bát kiếm Thiên Khuyết chỉ là linh kiếm trấn phái, thần khí trấn sơn thật sự của Thái Ất phái hay nói cách khác thứ mà bát kiếm Thiên Khuyết đang bảo vệ nhất định là một thứ khác.



Qua thêm một lúc thì Diệp Lăng Nguyệt trở về.



Mới vừa rồi dị động được tạo ra do Thiên Khuyết kiếm thành hình, mặc dù ở xa nhưng Diệp Lăng Nguyệt vẫn cảm nhận được.



Nàng liếc mắt nhìn thanh kiếm màu vàng ở bên cạnh của Vu Trọng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.



Thật không ngờ, bản thân của Quỷ Đế Vu Trọng cũng là một thầy luyện khí xuất sắc.



Thanh kiếm kia có màu vàng óng, phẩm giai tuyệt đối không dưới Địa Cấp thương phẩm, thậm chí là có thể là binh khí Thiên cấp.



Cũng không biết nàng từ đâu tìm được nước và trái cây, nàng xì một tiếng rồi ném đến trước mặt của Vu Trọng.



“Ừm”



Vu Trọng hừm một tiếng bằng âm mũi rồi lại nhìn xuống tay của mình thêm một lần nữa.



Một cảm giác bất lực mà trước giờ chưa từng có nảy sinh trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt.



“Vu Trọng, ngươi cố ý đúng không, luyện khí còn luyện được mà uống nước lại không uống được?”



“Luyện khí dùng não không dùng tay.” Vu Trọng trả lời với lý lẽ hùng hồn.



Nếu như có thể nghịch chuyển thời gian, Diệp Lăng Nguyệt thà rằng mình là người bị thương cũng không muốn nợ tên Vu Trọng khốn kiếp này một ân tình lớn như thế.



Mặc dù không cam tâm nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ có thể đút từng ngụm nước, từng thứ đồ ăn cho Vu Trọng.