Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 28 : Người đàn ông mặt quỷ
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Đó là một nam tử mặc áo choàng đen nhung tơ vàng, do bị che bởi mặt nạ nên mặt mày không rõ, chỉ lộ ra đôi môi cong rất đẹp và một đôi mắt phượng dài hẹp hút hồn.
Dưới ánh nắng ban mai, đôi môi màu anh đào nhạt của nam tử cong cong, mái tóc dài màu đen xõa trên vai một cách không trật tự khiến thân hình của hắn càng tôn thêm vẻ cao lớn, một luồng khí tức cuồng dã khó diễn tả thành lời bao phủ quanh người.
Chỉ cần nhìn sơ qua là sẽ phát hiện ra đây là một nam tử vô cùng nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng tràn đầy sức lôi cuốn.
Nam tử đã đứng ở đây khá lâu, chỉ là hình dáng hắn như ma quỷ, hơi thở lúc có lúc không nên không có bất kỳ ai để ý đến sự tồn tại của hắn.
Vừa nãy hành động của Diệp Lăng Nguyệt và tiểu Chi Ước đều rơi vào trong mắt hắn, một tiếng “thú vị” của hắn cũng không biết là nói Diệp Lăng Nguyệt hay là tiểu Chi Ước.
Nam tử thoáng cái đã biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa, giống như hắn trước giờ chưa từng tồn tại vậy.
Chuyện chó dữ hành hung rất nhanh đã qua đi, sau khi Diệp Lăng Nguyệt trị khỏi cho con chó dữ đó thì trong lòng cũng rất vui mừng, Càn Đỉnh thế mà lại còn có thể chữa bệnh.
Nhưng ngay sau đó suy nghĩ lại thì Diệp Lăng Nguyệt đã hiểu ra rồi.
Hồng Mông Phương Tiên vốn dĩ chính là y thuật vô song, nhưng trong Hồng Mông Thủ Trát lại không để lại bất kỳ châm pháp truyền thế nào, tuy nhiên lại có một số ca bệnh. Có lẽ Hồng Mông Phương Tiên vốn dĩ có thể lợi dụng đỉnh tức trong Càn Đỉnh để chữa bệnh, chỉ là trước đây do đỉnh tức quá yếu thôi.
Nếu có thể chữa khỏi bệnh trên người con chó dữ, vậy có nghĩa là nàng cũng có thể xem bệnh cho người khác phải không, ví dụ như bệnh trên người của mẫu thân.
Nghĩ đến đây, tim của Diệp Lăng Nguyệt đập nhanh hơn mấy phần, nàng vội vã trở về Kiều Sở Viện.
Diệp Lăng Nguyệt tìm một cái cớ, trước tiên dùng bà Lưu để thử nghiệm, nhưng điều khiến nàng thất vọng là khi nàng thử đưa đỉnh tức vào trong cơ thể của bà Lưu thì chỉ thấy một cái bóng mờ nhạt.
Cơ thể người và cơ thể của con chó dữ vẫn là có chút khác biệt.
Trong thiện phòng đã có một loạt mùi thơm của thức ăn bay đến.
Từ sau khi dọn về đông trang, đãi ngộ của Diệp Lăng Nguyệt tốt hơn rất nhiều, nàng đang trong thời kỳ thân thể phát triển nên Diệp Hoàng Ngọc lệnh cho thiện phòng chuẩn bị thức ăn khá thịnh soạn.
Ngoài ra, Diệp Lăng Nguyệt còn bỏ một số Tụ Nguyên Dịch vào trong thức ăn của nàng, mẫu thân và bà Lưu mà thần không biết quỷ không hay.
Sức khỏe của ba người bất giác cũng tăng cường lên rất nhiều, ngay cả bà Lưu tuổi già sức yếu giờ đây cũng tinh thần quắc thước, cả bệnh tật lâu năm cũng được chữa khỏi rồi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị đến Thạch Phường thì nhìn thấy bà Lưu ngồi bên cạnh đang mặt mày rầu rĩ xem sổ sách của Kiều Sở Viện.
Hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc đều có tính cách nhàn hạ, sổ sách trong viện vẫn luôn do bà Lưu quản lý.
“Bà Lưu, có phải sổ sách của Kiều Xuân Viện có vấn đề gì không?” Diệp Lăng Nguyệt sáp lên phía trước.
“Không có vấn đề gì, từ sau khi chuyển đến đây thì lương tháng trong viện vẫn rất bình thường. Nhưng tiểu tiểu thư, mấy ngày nữa chính là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của gia chủ rồi, trong viện chúng ta cũng phải chuẩn bị quà mừng thọ.” Việc khiến bà Lưu rầu rĩ chính là chuyện đại thọ của gia chủ.
Đại thọ của Diệp Cô là việc lớn của Diệp gia, mấy năm trước khi quan hệ của cha con Diệp Hoàng Ngọc và Diệp Cô căng thẳng, Diệp Hoàng Ngọc trước giờ chưa tham dự nên dĩ nhiên cũng không cần chuẩn bị quà lớn gì.
Nhưng năm nay thì khác rồi, tiểu tiểu thư bỗng nhiên nổi tiếng trên Tộc Thí Diệp gia, nay lại còn làm việc ở Thạch Phường Diệp gia. Sự coi trọng của gia chủ đối với tiểu tiểu thư mọi người đều nhìn thấy cả, bà Lưu cũng không muốn vì vấn đề quà mừng thọ mà khiến Diệp Lăng Nguyệt chịu uất ức.
Sau khi chuyển đến đông trang, cuộc sống ở Kiều Sở Viện tốt lên nhiều, nhưng lương tháng cũng chỉ vừa đủ cho chi tiêu hàng ngày và trả lương cho người hầu, còn những thứ có trong viện đều là những đồ không đáng tiền, dĩ nhiên là không thể tặng cho gia chủ.
“Thì ra là vậy, bà Lưu, việc này bà không cần lo, con đã chuẩn bị xong một món quà lớn để tặng gia chủ, bà đừng lo nữa.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì mở miệng vơ lấy việc tặng quà vào mình để bà Lưu không cần lo lắng nữa.