Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 290 : Phế ngươi

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Đó là một đôi mắt như thế nào.



Hoàn toàn không giống con người, gần như điên cuồng, hận một nỗi là không thể đem hết tất cả những gì trước mặt mà xé thành những mảnh vụn.



Lòng thù hận vô tận, sự giết chóc vô tận, cặp mắt kia mang theo lực phá hoại kinh người, trong lòng Hồng Minh Nguyệt đột nhiên nhảy dựng lên.



Diệp Lăng Nguyệt vào khoảnh khắc đó, ẩn nhẫn thêm điên cuồng, hai tay nắm lại thật chặt thành hai nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa chảy xuống.



Nguy hiểm, một loại nguy hiểm chưa từng có từ trước nay tới giờ.



Hồng Minh Nguyệt đứng vút lên trời, mắt nhìn xuống Diệp Lăng Nguyệt dưới đất. Nàng lại có một loại cảm giác bị chịu uy hiếp mãnh liệt.



“Tiểu muội, muội còn do dự cái gì, giết nó. Hồng Thập Tam, tiểu tử không biết sống chết này, xém chút nữa là giết chết ta rồi.” Hồng Ngọc Lang vừa đắc ý lại vừa tức giận.



“Câm miệng, chẳng trách bên ngoài đều nói Quý Tộc Hầu miệng cọp gan thỏ, nhưng xem ra lại không bằng một đệ tử bình dân hạ tiện. Ngươi xem bộ dạng của ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, thế nên mới ép ngươi thành bộ dáng này.” Trong lòng Hồng Minh Nguyệt kiềm chế đi những bất an mãnh liệt, trừng mắt với Hồng Ngọc Lang.



Mặc dù ít tuổi hơn so với Hồng Ngọc Lang, thế nhưng khí thế của Hồng Minh Nguyệt lại khiến Hồng Ngọc Lang á khẩu, không dám kêu một tiếng.



Tại Hồng phủ có thể được coi là Hồng thế tử nhưng cũng chưa hẳn đã dám lớn tiếng với Hồng Minh Nguyệt. Đơn giản là nàng là người của Tam Sinh Cốc mà thực lực, khí phách của nàng cũng đã khiến người ta thuyết phục.



Hạ lão đại cùng Hạ lão tam cũng là vì thiên phú kinh người của Hồng Minh Nguyệt mà thán phục.



“Hồng tiểu thư, Thập Tam thiếu tuy là tổn thương lệnh huynh, nhưng cũng là xuất phát từ sự tự vệ. Hồng tiểu thư nếu như hôm nay có thể nhận cho lão phu một cái nhân tình thì ngày khác ba huynh đệ Hạ gia chúng ta, nhất định tự mình đăng môn nói lời cảm tạ.” Hạ lão đại thầm nghĩ bảo vệ Hồng Thập Tam, không nói đi đâu xa Hồng Thập Tam trong Thái Ất Bí Cảnh đã giúp đỡ cho anh em họ rất nhiều. Bọn họ vì vậy không còn cách nào để mà bỏ mặc nàng được.



“Các ngươi, tính là gì chứ. Ta không giết hắn cũng chẳng phải là vì nể mặt các ngươi, mà là ta sợ nếu giết hắn, thì sẽ làm dơ bẩn linh khí của bổn tiểu thư ta.” Nét mặt Hồng Minh Nguyệt tràn đầy khinh thường, sự kiêu ngạo của nàng, không cho phép nàng đi giết một người có tu vi thấp hơn mình nhiều đến như vậy.



Hạ lão đại sắc mặc dù có chút khó coi, nhưng cũng là thở phào.



Ý tứ của Hồng Minh Nguyệt là nàng ta sẽ không giết Hồng Thập Tam.




Phật Tông võ học!



Như chim nhạn xẹt qua, Hồng Minh Nguyệt bị bức phải lui về phía sau mấy bước.



Hồng Minh Nguyệt vốn đằng đằng sát khí, vô cùng tức giận chợt lùi lại một bước, biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến đám người Hồng Ngọc Lang được một trận trấn động.



Đám người Hạ lão đại cũng là không ngừng ngạc nhiên.



Bọn họ trông thấy rất rõ ràng, Hồng Thập Tam đã là thế suy sức yếu, khó mà chống đỡ được, nhưng ngón tay kia là thì lại chuyện gì xảy ra vậy.



Mọi người không hề biết được rằng, Diệp Lăng Nguyệt vừa rồi vận lên một cách mạnh mẽ đỉnh tức trong càn đỉnh, khiến tinh thần lực trong toàn bộ cơ thể, ào ạt nâng cao đến thất đỉnh.



Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để nàng dựa vào tu vi tinh thần chủ của thất đỉnh, khiến cho Đệ nhị thức tiểu vô lượng chỉ làm bức lui Hồng Minh Nguyệt.



Nếu không phải vì trước đó, nàng vì đánh nhau với khí linh Mộc Đỉnh phiến mà bị tổn thương, thì một ngón tay này nhất định có thể đem Hồng Minh Nguyệt đánh cho trọng thương.



Mọi người đối với cái ngón tay này, vừa sợ vừa kinh ngạc, Hồng Minh Nguyệt vốn không phải là như vậy.



Nàng lúc trước còn nhận định, Hồng Thập Tam cũng chỉ là một nhất giới bình dân, không có bất kỳ học vấn uyên thâm nào, thế nhưng một ngón tay, lại làm cho tất cả ý tưởng của Hồng Minh Nguyệt lập tức tất cả đều bị phá vỡ.



Hồng Thập Tam là truyền nhân Phật Tông. Hồng Minh Nguyệt sợ hãi cả kinh.



Không thể nào, đệ tử Phật Tông sớm cũng đã không còn tồn tại trên đại lục này. Trên người hắn, cũng không có chút nào chính khí ngay thẳng của Phật Tông.



Bất kể là như thế nào thì việc Hồng Minh Nguyệt bị đả thương, dù cho chỉ là thua mấy bước nhưng đối với nàng mà nói đó cũng là một sự sỉ nhục mà nàng chưa từng gặp phải.



Huống chi, nàng nhìn rất rõ ràng. Đối phương sau khi tạo thành một ngón tay đã sớm sức cùng lực kiệt. Lúc này, đừng nói là ngón tay thứ hai, ngay đến cả muốn nhấc một đầu ngón tay lên cũng đã là rất khó khăn.