Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 298 : Cùng gian phi so chiêu (hạ)

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói những lời như vậy, ta biết giữa tỷ và ta có chút hiểu lầm nhưng hôm nay ta đến là thật lòng đến thăm tỷ.” Lạc quý phi giả bộ nói.



“Lạc Uyển, ở đây không có người ngoài, ngươi không cần thiết phải dùng bộ mặt dối trá đó để lừa gạt bản cung, bản cung đúng là mắt mù nên trước đây mới xem ngươi là tỷ muội, thiếu chút nữa đã hại chết Kỳ nhi.” Ánh mắt của Liễu hoàng hậu lạnh lẽo, nhìn Lạc quý phi với đầy vẻ đe dọa.



Trên gương mặt giả tạo của Lạc quý phi, nụ cười đang dần biến mất.



“Xem ra chuyện năm đó, ngươi đều đã biết. Nhưng biết được thì sao chứ? Liễu hậu, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn ngu xuẩn như xưa. Bàn về dung mạo, bàn về mưu lược, ngươi có điểm nào mạnh hơn Lạc Uyển ta. Nếu không phải là do xuất thân của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể làm hoàng hậu sao? Nhưng mà ngươi đúng là vẫn thua ta một điểm, con trai của ta là thái tử, còn ngươi, ngay cả cốt nhục của mình cũng không bảo vệ được.” Lạc quý phi cười gằn,trên gương mặt được trang điểm kĩ càng kia không hề có dáng vẻ xinh đẹp, chỉ có sự kiêu ngạo mà thôi.



“Ha ha, Lạc Uyển, ngươi thực sự cho rằng ngươi đã thắng sao?” Trước mắt của Lạc quý phi, Liễu hoàng hậu đáng lẽ phải “vô cùng suy yếu” đột nhiên vén chăn đứng lên, từng bước đi tới trước mặt của Lạc quý phi.



“Ngươi, tại sao ngươi lại không sao, ngươi không phải vừa bị sẩy thai sao…” trong bụng Lạc quý phi đột nhiên đau quặn.



Còn chưa nói xong, nàng liền ôm lấy bụng của mình, co quắp nằm trên đất.



“Bụng của ta?” Nàng không dám tin mà nhìn xuống bụng của mình, giữa hai đùi, máu không ngừng chảy ra, một mùi tanh bốc lên.



“Quý phi nương nương, ngươi ở trong Hạ cung này đã bức bách nhiều phi tử phải sẩy thai. Cảnh nàng ngươi chắc là không còn lạ nữa.” Phía sau tấm bình phong ở bên cạnh, Diệp Lăng Nguyệt đang đi tới



“Lẽ nào... Lẽ nào ta...” Sắc mặt của Lạc quý phi lúc đỏ lúc trắng, cơn đau ở bụng khiến cho nàng xém chút nữa thì bất tỉnh.



“Chúc mừng quý phi nương nương đã có tin vui. À không đúng, ngươi vừa mới sẩy thai rồi, đừng quá đau buồn.” Diệp Lăng Nguyệt ngồi xuống bên cạnh tai của nàng ta, nhỏ tiếng nói.



Nàng mang thai, tại sao ngay cả nàng cũng không biết?



Hai tháng nay, kinh nguyệt của Lạc quý phi có chút không ổn định, nàng còn cố tình mời người của Ngự Y viện đến xem qua nhưng bọn họ đều nói là do gần đây tâm trạng của nàng không tốt nên mới khiến cho kinh nguyệt không đều, chỉ cần dùng một ít đan dược là được.



“Là ngươi! Là do các ngươi đã đụng tay đụng chân.” Lạc quý phi đột nhiên hiểu ra.



Khoảng hai tháng trước, Hạ đế đã từng qua đêm ở chỗ của nàng một lần.
Lần này là lá trà, lần sau có thể là bánh ngọt, hoặc là một chậu hoa có độc.



Nếu đã như thế còn không bằng dụ rắn ra khỏi hang, cho kẻ địch một nhát chí mạng.



“Cho nên, Diệp Lăng Nguyệt đã kêu ngươi giả bộ có thai. Diệp Lăng Nguyệt, đồ tạp chủng, đồ tiện nhân, bản cung và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại ám hại bản cung.” Lạc quý phi tức giận đến nỗi xém chút thì ngất đi.



Nàng ta cũng biết, chỉ dựa vào Liễu hoàng hậu một người, tuyệt đối không thể nghĩ ra âm mưu thâm độc như thế.



“Lạc quý phi, lúc ngươi giết hại thai nhi của những phi tần khác, ngươi có từng nghĩ qua các nàng ấy cũng đâu có đắc tội với ngươi. Người đâu, đưa Lạc quý phi trở về tẩm cung, nói nàng ta không cẩn thận nên bản thân bị té.” Diệp Lăng Nguyệt rất sợ Liễu hoàng hậu lại động lòng trắc ẩn.



Hai gã lão ma ma bước lên, kéo Lạc quý phi ra ngoài.



Vết máu dưới người nàng kéo ra thành một vệt dài.



“Diệp Lăng Nguyệt, đồ tiểu tiện nhân ngươi, bản cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”



Cho đến khi Lạc quý phi bị kéo ra khỏi Triêu Hoa Cung, giọng nói của nàng vẫn còn vang vọng lại.



Liễu hoàng hậu mặt lộ ra vẻ mặt buồn rầu, việc Diệp Lăng Nguyệt làm, nhất là nhìn thai nhi đang sống sờ sờ của Lạc quý phi mất đi trước mắt mình, việc này đối với nàng mà nói đúng là có hơi tàn nhẫn.



“Liễu hoàng hậu, có phải người cảm thấy việc ta làm hôm nay có hơi quá đáng.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra sự lo lắng của Liễu hoàng hậu.



“Lăng Nguyệt, bản cung không phải có ý đó.” Liễu hoàng hậu giống như bắt đầu quen biết lại Diệp Lăng Nguyệt vậy.



Trước đó, ấn tượng của nàng đối với Diệp Lăng Nguyệt chính là y thuật cao minh, thông minh hơn người, là ân nhân cứu mạng của hoàng nhi.



Thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt của hôm nay lại khiến cho Liễu hoàng hậu cảm thấy xa lạ, thậm chí còn cảm thấy có chút sợ hãi.