Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 904 : Vu Trọng VS Tử Đường Túc
Ngày đăng: 13:10 30/04/20
Trong khoảnh khắc cổng núi sụp đổ, An Nhược Tùng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt. Gương mặt vàng kim lạnh lùng đó của Vu Trọng vút qua trước mặt ông ta. Nắm đấm của hắn đánh mạnh vào ngực An Nhược Tùng. Canh khí hộ thể của An Nhược Tùng hoàn toàn vô dụng trước mặt Vu Trọng, đã trực tiếp bị xé rách.
Chỉ nghe thấy xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc, một vị tanh ngọt trào lên, thần sắc An Nhược Tùng thay đổi. Sắc mặt hắn thảm hại, trong lòng biết rằng bản thân căn bản không phải là đối thủ của Vu Trọng. Thực lực của người đàn ông này mạnh đến mức khiến người khác căm phẫn.
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi à? Tam tông chín phái chẳng qua cũng chỉ có thế.”
Giọng nói lạnh lùng của Vu Trọng tựa như mũi nhọn đâm vào màng nhĩ của An Nhược Tùng.
Ngay sau đó, Vu Trọng đá phịch một cước, đá An Nhược Tùng rơi từ trên không xuống.Thân thể của An Nhược Tùng rơi thẳng xuống đất, ở trên mặt đất nện thành một cái hố lớn rộng mấy trượng.
Tầm mắt Vu Trọng di chuyển sang Trần Mộc ở bên cạnh, rồi lại từ từ nhìn lên người Diệp Lăng Nguyệt ở một bên.
“Trần Mộc, đưa Diệp Lăng Nguyệt đến cấm địa, tìm Lão Tổ.”
An Nhược Tùng biết rằng, hôm nay nếu Trần Mộc còn không trốn thoát thì cơ nghiệp nhiều năm của Hỗn Nguyên Tông sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát. Hắn hướng lên cao quát một tiếng, vô cùng căm uất, dùng hết nguyên lực toàn thân xông thẳng về phía Vu Trọng.
“Ngu xuẩn mất linh.”
Trong tay Vu Trọng, thanh Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm kia khẽ rung, trong đêm tối đã quét ra một tia sáng đen kịt.
Bóng dáng của An Nhược Tùng lướt đến. Đôi mắt Vu Trọng nheo lại, một kiếm đâm ra, ánh sáng đen nhấp nháy, mắt thấy sắp xuyên qua thân thể của An Nhược Tùng. Nhưng đúng vào lúc này, An Nhược Tùng đột nhiên cắn đứt đầu lưỡi, một dòng máu tươi phun ra. Máu đó hóa thành một hình người giữa không trung.
“Huyết Huyễn Thần Thông? Không ngờ rằng lão già này còn luyện thành Thần Thông đó.”
“Ngươi là Yêu Tộc?”
“Giao lão già đó ra đây, nếu không ta không ngại tăng thêm mấy mạng trong hơn ba ngàn nhân mạng đó đâu.”
Vu Trọng chú ý đến lời nói và hành động của Diệp Lăng Nguyệt đều bị cấm chế quang phù cổ quái đó ngăn chặn. Nếu hắn muốn cứu nàng thì phải phá giải cấm chế quang phù đó trước.
Trần Mộc dẫn theo Diệp Lăng Nguyệt đi đến cái nơi gọi là cấm địa Hỗn Nguyên Tông, phải cứu Diệp Lăng Nguyệt về trước khi hắn đi đến cấm địa.
“A di đà phật, Quỷ Đế, ngươi đừng quá làm càn. Tam tông ta không hề sợ hãi Diêm Điện dưới lòng đất.”
Nam Cửu hòa thượng nói nhạt.
Ông ta tuy không tranh giành thế sự, nhưng tam tông và thế lực tà ác xưa nay như nước với lửa, chưa kể đến Vu Trọng rất có thể còn là yêu. Tam tông xưa nay lấy trừng phạt cái ác hành thiện làm nhiệm vụ của mình. Thân là đệ tử tam tông nên ông ta tuy không thích kiểu làm người xử thế của An Nhược Tùng, nhưng lại không thể để cho An Nhược Tùng bị Vu Trọng giết hại trước mắt ông ta.
“Ta lại chưa từng sợ tam tông, đừng phí lời. Không giao người thì hãy nộp mạng.”
Giọng của Vu Trọng rơi xuống tựa như sấm sét. Một tiếng quát xuống, Cửu Long Ngâm trong tay đã xoẹt xoẹt mấy kiếm, lại tung ra võ học đế vương, Đế Ngự Cửu Thiên. Kiếm khí mấy đường kiếm đó hiên ngang. Kiếm khí ở trên bầu trời lại trở thành sông kiếm óng ánh tựa như ngân hà.
Uy kiếm của sông kiếm hùng dũng, chiếu sáng toàn bộ trời đất trong khoảnh khắc đó.Kiếm khí bao phủ khiến cho toàn thân người khó có thể động đậy, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.Lúc nhìn thấy mấy luồng sông kiếm đó, dù là Tử Đường Túc thì cũng không khỏi thay đổi ánh mắt.
Trong lòng hắn không khỏi nói thầm, không ngờ Quỷ Đế Vu Trọng tà khí lẫm liệt mà kiếm pháp sử dụng lại có khí lực dồi dào như vậy. Trình độ kiếm thuật của hắn đã đến mức siêu thoát cao thủ Thần Thông Cảnh.