Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 906 : Hắn dưới lớp mặt nạ
Ngày đăng: 13:10 30/04/20
Vù vù vù ——
Trong Hỗn Nguyên Tông, Trần Mộc sau khi thu hồi quang phù thì chạy như điên. Hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn trận ác đấu của Vu Trọng và An Nhược Tùng, cũng không biết người của tam tông sau đó đã chạy tới. Trên đường chạy đi, Trần Mộc đã nhìn thấy thi thể khắp nơi.
Hắn còn nhìn thấy sư phụ của mình, đại trưởng lão Trường Lạc. Đại trưởng lão Trường Lạc mắt trợn to, đầy vẻ kinh hoàng. Có vài đệ tử, thậm chí ngay cả thi thể cũng không tìm được. Tất cả đều là một chiêu mất mạng.
Toàn bộ Hỗn Nguyên Tông tựa như địa ngục vậy, máu chảy thành sông. Không chỉ là đệ tử trong tông môn, ngay cả linh thú trong tông môn cũng không một con nào sống sót.
Thật quá đáng sợ.
Người đàn ông đó, Vu Trọng hắn chính là ma quỷ. Từ nhỏ, hắn chính là lấy việc chém giết làm sinh kế. Trong lòng Trần Mộc chỉ có một ý nghĩ là nhanh chạy đến cấm địa, nếu không thì Hỗn Nguyên Tông sẽ thật sự xong đời.
Cấm địa của Hỗn Nguyên Tông cực kỳ bí mật, cho dù Trần Mộc thân là đệ tử chủ chốt cũng hao tổn một ít công sức mới mở được cơ quan bên ngoài cấm địa. Phía trước, cuối cùng đã xuất hiện một tòa lăng mộ rất lớn. Đó chính là mộ chôn quần áo và di vật của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Trần Mộc đứng ở cổng cấm địa, hô hấp của hắn mới nhẹ nhàng một chút. Hắn thả quang phù ra, Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng bên trong quang phù, lúc nhìn thấy Trần Mộc thì Diệp Lăng Nguyệt bình tĩnh nói.
“Trần Mộc, ngươi thả ta ra. Ta có thể khuyên Vu Trọng không giết ngươi.”
“Không được, Diệp Lăng Nguyệt, nàng đừng hòng mê hoặc ta, Quỷ Đế Vu Trọng căn bản không phải là người, hắn sẽ không nghe lời nàng đâu. Ta phải giao nàng cho Lão Tổ thì Hỗn Nguyên Tông mới được cứu.” Trần Mộc đưa tay mở cơ quan của lăng mộ.
Cổng lớn lăng mộ nặng trịch phát ra tiếng vang cót két, từ từ mở ra. Trần Mộc khẽ khép năm ngón tay, quang phù mà Diệp Lăng Nguyệt đang ở trong đó mắt thấy sắp bị đẩy vào lăng mộ.
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Trần Mộc có một luồng bóng đen lướt mạnh đến. Trần Mộc chỉ cảm thấy vai trái đau dữ dội, nhìn kỹ lại thì trên vai đã có thêm một hố máu, máu tươi đang chảy ào ạt ra ngoài. Hắn hừ một tiếng, đè chặt miệng vết thương.
Diệp Lăng Nguyệt đã có nửa người tiến vào lăng mộ, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn ập tới. Cả người nàng và quang phù bị kéo ra ngoài. Một cái mặt nạ màu vàng kim cùng với đôi mắt màu hổ phách đó thu vào tầm mắt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thân thể Diệp Lăng Nguyệt không khỏi run lên.
Nàng nhìn hắn ngơ ngẩn, vẻ mặt vui mừng đã mất nay lại trở về trong mắt người đàn ông đã lây nhiễm nàng.
“Vu... Phượng Tân, chàng rốt cục là người nào?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, cách bởi quang phù, tay của nàng thử chụp lên chiếc mặt nạ màu vàng kim lạnh giá đó.
“Cái đó rất quan trọng ư? Dù là Vu Trọng hay là Phượng Tân, bọn ta đều yêu nàng.” Hắn tháo mặt nạ xuống. Dưới lớp mặt nạ, trên gương mặt khiến người ta ngạc nhiên đó, trong đôi mắt sâu xa mang theo tình yêu vô cùng nồng nàn, đằng sau tình yêu đó vẫn ẩn giấu sự thấp thỏm.
Vu Trọng lúc này giống như là một đứa bé trai hư đã làm sai chuyện, bị bắt gặp ngay tại trận, lòng sợ sẽ không được lượng thứ. Khoảnh khắc đó, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó ngập tràn. Sự bàng hoàng và bất an trước đó được thay thế bởi một cảm giác ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời.
Vu Trọng cũng được, Phượng Tân cũng được, chàng chính là chàng. Có lẽ chẳng biết từ lúc nào, nàng đã yêu chàng rồi. Người vừa có sự dịu dàng của Phượng Tân, vừa có sự bá đạo của Vu Trọng.
Diệp Lăng Nguyệt mỉm cười, nụ cười của nàng thu vào trong mắt Vu Trọng, tựa như một phong cảnh đẹp nhất trên thế giới. Hòn đá lớn đè nặng trong lòng chàng bấy lâu thoáng cái đã được dời đi, hắn biết rằng tiểu nữ nhân của hắn đã tiếp nhận hắn rồi.