Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 917 : Sao huynh lại nhẫn tâm tổn thương tỷ ấy?
Ngày đăng: 13:11 30/04/20
Ngay lúc này, một vùng ánh sáng tuyết lập lòe.
Nhạc Mai chỉ thấy phía trước, Diệp Lăng Nguyệt đã đánh đến. Điều khiến Nhạc Mai kinh hãi là Diệp Lăng Nguyệt cũng đã sử dụng Hãn Nguyệt Kiếm.
“To gan, ngươi dám học trộm Hãn Nguyệt Kiếm!” Nhạc Mai vừa thấy thì nổi trận lôi đình, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ Diệp Lăng Nguyệt nhất định là sau khi lấy khắc đá võ học Hãn Nguyệt Kiếm thì đã lén học được.
Diệp Lăng Nguyệt lại cười lạnh lùng. Tay vừa vung lên, nguyên lực trên bảo kiếm trong tay tuôn động không ngừng. Giữa không trung, Hãn Nguyệt Kiếm đột ngột chuyển hướng đánh về phía Nhạc Mai. Cũng là Hãn Nguyệt Kiếm, chỉ là so với Hãn Nguyệt Kiếm của Nhạc Mai thì kiếm pháp của Diệp Lăng Nguyệt thuần thục hơn, khí thế cũng bá đạo hơn.
Kiếm ảnh đầy trời của Nhạc Mai thoáng cái bị Diệp Lăng Nguyệt xoắn nát. Gần như là đồng thời, ngọc thủ của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, Thư Kiếm Cửu Long Ngâm kêu nhỏ một tiếng, biến thành một luồng tuyết ảnh đâm về phía Nhạc Mai.
Đó lại là chiêu thức thứ hai Hãn Nguyệt Kiếm. Vô số bóng kiếm ngưng tụ lại với nhau hình thành một thanh kiếm lớn, ở trên không trung bổ xuống đỉnh đầu Nhạc Mai. Chiêu kiếm đó có vài phần tương tự với chiêu Đế Ngự Cửu Thiên mà năm đó lúc Diệp Lăng Nguyệt gặp Vu Trọng tại hồ Vân Mộng chàng ấy đã sử dụng.
“Đó là kiếm gì vậy? Nó không phải là chiêu thức thứ hai củaHãn Nguyệt Kiếm?” Nhạc Mai rất thuần thục đối với kiếm pháp Hãn Nguyệt Kiếm, vốn định chặn kiếm thứ hai của Diệp Lăng Nguyệt.
Nào ngờ kiếm thứ hai Hãn Nguyệt Kiếm của Diệp Lăng Nguyệt lại không giống với chiêu mà Nhạc Mai nghĩ.
“Kiếm là chết, kiếm này tên là Đế Ngự Lưu Quang.”
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng.
Một kiếm đó rơi xuống, kiếm lớn vỡ vụn, biến thành một thác kiếm ánh sáng lấp lánh. Kiếm khí tựa như thác nước chảy nghiêng xuống, đánh Trần Mộc dám đến chi viện cùng với Nhạc Mai ra ngoài, hai người từ giữa không trung rớt xuống.
“Mau lui lại.”
Một vùng ánh sáng đen chói mắt từ nơi không xa lướt đến như gió bay điện chớp. Ánh sáng đen đó là một bánh xe mặt trời màu mực, là Mạt Thế Yêu Dương đã nhận ra được mưu kế của Tử Đường Túc nên quay về cướp lấy thân xác. Yêu Dương đólập tức chui vào trong cơ thể của Vu Trọng.
Mạt Thế Têu Dương vừa nhập thể, thân thể vốn dĩ không còn hơi thở của Vu Trọng khẽ động đậy. Đôi mắt trống rỗng của hắn nhấp nháy ngọn lửa màu mực. Cổ tay khẽ rung động, thúc giục yêu lực trong cơ thể, truyền vào thanh Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm trong tay.
Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm phát ra một loạt tiếng thở giận dữ đáng sợ. Tiếng kiếm gào thét, Vu Trọng một tay múa kiếm, một tay đánh ra chưởng sét. Ánh sáng kiếm đó giống như thủy triều, cuồn cuộn không ngớt, gió chưởng tựa như dời núi lấp biển, ngập đỉnh mà đến.
Thành chủ Tứ Phương thầm kêu không ổn, lệnh cho Tứ Phương Sứ lập tức dẫn đám người Long Bao Bao lui xuống. Chỉ là, tu vi của Tứ Phương Sứ sao có thể so được với Vu Trọng phụ thể Yêu Dương.
Vu Trọng đã tóm lấy Long Bao Bao, một kiếm đâm về phía ngực của Long Bao Bao. Lúc nguy cấp, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm chấn động mạnh, lại là Diệp Lăng Nguyệt theo sau đã đuổi tới.
Thư Kiếm Cửu Long Ngâm gào thét tới chặn lại một kiếm đó. Hai kiếm chạm vào nhau, bất luận là về thể lực hay là thực lực thì Vu Trọng đều mạnh hơn. Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy gan bàn tay nứt đau một vùng. Tay đang cầm Thư Kiếm nứt ra, dòng máu đỏ tươi thấm ra.
“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ bị thương rồi. Phượng đại ca huynh ấy...” Long Bao Bao vành mắt đỏ lên.
“Long Bao Bao, ta không sao.” Giọng nói Diệp Lăng Nguyệt vừa mới dứt. Trước mắt nhoáng một cái, Vu Trọng cầm thanh Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đó kề lên trên cổ họng của Diệp Lăng Nguyệt.
“Phượng đại ca, huynh không phải yêu thương Nguyệt tỷ tỷ nhất sao, sao huynh lại nhẫn tâm tổn thương Nguyệt tỷ tỷ.” Long Bao Bao thấy Diệp Lăng Nguyệt bị thương, trong lúc nóng vội cũng không để ý sự an nguy của bản thân, gào thét một trận về phía Vu Trọng.