Thánh Giá Rỗng

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Ngày hẹn gặp là một ngày mưa. Nakahara bước lên

khỏi cầu thang dẫn xuống ga tàu điện ngầm, giương ô đi bộ về nơi hẹn

gặp, là sảnh chờ một khách sạn sang trọng ở Hibiya. Vốn dĩ anh định đến

thẳng bệnh viện, nhưng đối phương lại đề nghị đến văn phòng của anh, với lý do để anh đến tận bệnh viện thì mất công. Nakahara cũng không muốn

nói chuyện ở Sảnh thiên thần, vì vậy anh đã gợi ý hẹn gặp ở sảnh khách

sạn. Khi còn làm việc ở công ty quảng cáo, anh vẫn thường hẹn gặp khách

hàng quan trọng ở đây.



Trước cửa khách sạn vô cùng náo nhiệt, taxi, ô tô riêng lần lượt nối

đuôi nhau lên sảnh, nam thanh nữ tú xuống xe bước vào khách sạn, động

tác của nhân viên mở cửa cũng rất trang nhã.



Bước qua cửa trượt tự động xoay tròn, Nakahara bước vào sảnh khách

sạn, chân cảm nhận thảm sàn mượt mà êm dịu, tay gấp chiếc ô mang theo

gọn lại, mắt hướng về sảnh đợi bên trái. Đó là một sảnh lớn với không

gian mở đủ cho hơn 100 người có thể nghỉ chân.



Một người đàn ông mặc vest đen đứng ở cửa ra vào, lên tiếng chào, "Kính chào quý khách."



"Tôi là Nakahara."



Người đàn ông gật đầu, "Chúng tôi đã giữ chỗ cho quý khách. Vị khách đi cùng cũng đã đến rồi ạ."



Nakahara bước theo sau người đàn ông mặc vest đen, chính anh là người đã đặt chỗ ở đây. Anh và người kia không biết mặt nhau, vì thế đặt chỗ

trước sẽ tốt hơn. Giờ hẹn gặp là 7 giờ tối, đặt chỗ cũng không quá khó

khăn.



Người ta đưa anh đến chiếc bàn ở góc trong cùng, xung quanh không hề ồn ào, có thể thoải mái trò chuyện.



Một người đàn ông đứng lên khỏi ghế, hướng tầm nhìn về phía Nakahara

như để nhận người. Người này dáng người cân đối, da mặt hơi đen sạm,

kiểu đàn ông có tập thể thao. Tuổi tác cũng chỉ tầm hơn 35 tuổi, anh ta

mặc vest, đeo một chiếc caravat nhạt màu.



"Anh Nishina Fumiya phải không?"



Nakahara lên tiếng hỏi, đối phương đứng thẳng, hai tay để dọc ly quần, đáp một tiếng "Chính tôi."



"Cảm ơn anh đã hồi âm và liên lạc với tôi," anh ta lịch sự cúi đầu, sau đó lấy ra danh thiếp.



Đưa tay nhận lấy danh thiếp, Nakahara cũng chìa ra danh thiếp của chính mình, "Trước hết chúng ta cứ ngồi xuống đã nhỉ."



Trên mặt bàn chỉ có một cốc nước lọc, có lẽ anh ta sợ thất lễ với Nakahara nếu gọi đồ uống trước trong lúc đợi.



Nakahara gọi người phục vụ yêu cầu một tách cà phê, Nishina cũng vậy.



"Xin lỗi vì đường đột thế này."



Nishina xua tay đáp lại câu nói của anh, tôi không dám.



"Tôi cũng bất ngờ, nhưng có thể trực tiếp gặp mặt như thế này, tôi

thực lòng cảm ơn anh," anh ta đặt hai tay lên đầu gối, một lần nữa cúi

gập người, "Lần này người thân của tôi gây ra chuyện tày trời như vậy,

tôi chân thành xin lỗi gia đình. Ông ấy sẽ bị pháp luật trừng phạt,

nhưng về phần mình, tôi rất muốn có thể bày tỏ thành ý đối với gia

đình."



"Anh ngẩng đầu lên đi. Tôi không tìm gặp anh để được xin lỗi đâu. Qua lá thư đó, tôi cũng phần nào hiểu được thành ý của anh. Một người hời

hợt không thể nào viết ra một lá thư chân thành như vậy, có khi còn

chẳng nghĩ đến việc viết thư xin lỗi gia đình nạn nhân ấy chứ."



Nishina chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Nakahara, khóe miệng mím chặt hình chữ nhất, nét mặt lộ rõ vẻ áy náy.



Nakahara thầm nghĩ, người này quả là một người khảng khái. Thái độ


"Anh Nakahara," Nishina gọi.



"Anh tìm tôi là để hỏi những chuyện này à?"



"Đúng thế," Nakahara đáp, "Không được à? Anh thấy khó chịu sao?"



"Không, không có." Nishina lắc đầu, "Tôi không có tư cách để cảm thấy khó chịu gì ở đây. Bản thân tôi không có ý trốn chạy hay che giấu cái

gì. Nếu anh có gì muốn nói, xin anh hãy nói thẳng ra đừng ngại."



"Chuyện tôi muốn nói à?"



Lời vừa nói ra, Nakahara chợt nghĩ ra một ý không hay. Anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó cho đến khi gặp Nishina hôm nay.



"Được thôi," Nakahara nói, ngồi thẳng người lại. Nishina cũng điều chỉnh lại vẻ mệt mỏi.



"Ba mẹ tôi... hai cụ thân sinh của Sayoko muốn ông ấy phải chịu án tử hình."



Mi mắt Nishina giật giật, nhỏ giọng nói, "Vâng."



"Nhưng ông ấy mới phạm tội lần đầu, cũng chỉ có một nạn nhân, bị cáo

cũng tự đầu thú. Những yếu tố đó khiến phán quyết của tòa án khó có thể

đi đến mức tử hình. Theo khung hình phạt hiện nay, tội giết người cướp

của sẽ chịu mức án tử hình hoặc tù vô thời hạn, vì thế nếu không phải tử hình thì sẽ là tù vô thời hạn. Giả sử có xét đến tình nghĩa, thì mức án cũng phải khoảng 25 đến 30 năm tù, với một người lớn tuổi thì là mức án nặng."



"Nhưng," Nakahara vẫn tiếp tục nói.



"Nếu tội ác này không đơn giản là giết người cướp của, mà vì một động cơ nào khác, thậm chí động cơ đó lại có yếu tố tình cảm, thì hình phạt

có thể sẽ giảm nhiều. Giả dụ, bao che cho một ai khác chẳng hạn."



Nishina nhăn mặt, mặt đỏ lên. Đó là thay đổi rõ nhất trên nét mặt anh ta mà Nakahara nhìn thấy ngày hôm nay. Anh nhận ra mình rút cục cũng đã tìm ra điểm cốt lõi của câu chuyện.



Quả nhiên là như vậy. Con người này có liên quan đến vụ án. Vì thế anh ta mới không ly hôn, muốn cùng kẻ thủ ác nhận hình phạt.



Nhưng ngay lập tức, nét mặt của Nishina trở lại bình thường.



"Anh nói gì vậy, tôi không hiểu lắm."



Nakahara im lặng nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Nishina cũng đáp lại ánh mắt đó, không hề tỏ ra ngại ngần.



"Vậy sao. Vậy tôi xin lỗi vì đã nói linh tinh. Những gì muốn nói tôi

đã nói hết. Chuyện hôm nay tôi sẽ thưa lại với ba mẹ Sayoko."



"Xin nhờ anh. Anh hãy chuyển lời xin lỗi chân thành của tôi đến họ."



"Tôi biết rồi."



Nakahara định cầm lấy tờ biên lai, nhưng Nishina đã cầm lấy trước, "Không, để tôi trả."



"Vậy cảm ơn anh đã mời." Nakahara cầm cặp đứng lên, "Có một chuyện tôi quên mất không hỏi."



"Là chuyện gì vậy?"



"Người quen quê ở Fujinomiya mà tôi có nói khi nãy, cô ấy tên là Iguchi Saori. Anh có biết cô ấy không?"



Anh biết Nishina vừa ngừng thở một giây.



"Không, tôi không biết."



Nakahara gật đầu, "Vậy à, tiếc thật."



Anh quay bước về phía cửa ra vào, nghĩ xem mình có thể xin nghỉ được hôm nào, để đi một chuyến đến Fujinomiya.