Thánh Giá Rỗng

Chương 18 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Tắt điện thoại, cô tiện tay ném chiếc điện thoại thông minh màu đỏ của mình lên giường. Chăn màu đỏ, vỏ gối cũng màu đỏ.



Ấm đun nước đỏ bắt đầu kêu trên cái bếp từ đơn, Iguchi Saori lấy ấm

xuống, tắt bếp. Cô từ từ châm nước vào cốc trà đã để sẵn một túi lọc

trà, cốc trà của cô cũng màu đỏ.



Cô đặt người xuống ghế, dùng nước hồng trà vừa châm uống thuốc đau

đầu. Suốt từ sáng đầu cô nặng trĩu, có lẽ thời tiết bắt đầu thay đổi. Cô vẫn luôn bị thế mỗi khi trở trời.



Rút ra một điếu thuốc lá, châm lửa rồi đưa lên miệng hút. Quả nhiên là dở tệ. Nhưng cô vẫn không tài nào bỏ được việc hút thuốc.



Ngay lúc này, bên tai cô vang lên câu quát tháo của nam nhân viên ở quán.



"Cô lại xin nghỉ? Tôi nói cho cô biết, cô ráng tranh thủ mà kiếm, không đến lúc già muốn kiếm cũng không kiếm được đâu."



Saori phồng má không đáp, thầm nghĩ không cần anh phải lo. Lớn tuổi

một chút thì chuyển sang mấy quán chuyên gái lớn tuổi là được, xã hội

ngoài kia có đầy thằng đàn ông thích gái già.



Cô nhíu mày, đưa tay lên nhu nhu hai bên thái dương, đột nhiên tiếng

điện thoại di động vang lên từ trên giường. Chắc ông chủ lại gọi đây.



Cô chậm rãi đứng dậy, tay dụi đầu điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, với tay lấy chiếc điện thoại. Trên đó hiện tên người gọi là Hiyama,

người này cô không thể không nhận điện thoại.



"A lô," cô nghe máy.



"À, cô Iguchi phải không? Tôi là Hiyama đây, bây giờ nói chuyện có tiện không?"



"Không có vấn đề gì."



"Thực ra, có người muốn xin tôi số điện thoại của cô Iguchi. Cũng

không phải ai xa lạ, cô Iguchi cũng gặp người này rồi. Là chồng cũ của

chị Hamaoka Sayoko ấy mà. Anh Nakahara ấy."



"Là người hôm trước tang lễ..."



"Đúng, đúng là anh ấy. Cô có đồng ý không?"



"Tại sao người đó lại muốn biết số liên lạc của tôi?"



"Anh ta nói có chuyện muốn hỏi cô về chị Sayoko. Tôi nghĩ mình không được tự ý cho, nên mới gọi điện cho cô hỏi trước."



"Chị Hiyama có biết anh ta muốn hỏi tôi chuyện gì không?"



"Không, tôi không biết. Anh Nakahara muốn nói chuyện trực tiếp với cô Iguchi. Cô có ngại nếu tôi cho anh ta số điện thoại của cô không?"



Nói không thì cũng có gì đó không phải. Có điều, cô muốn biết anh ta

muốn hỏi mình chuyện gì. Dù sao cũng là chồng cũ của người phụ nữ

Hamaoka Sayoko đó.



"Chị cứ cho anh ta đi," cô đáp.



"Vậy tôi cho anh ấy biết nhé."



"Vâng."



"Tôi hiểu rồi. À, sau dạo đó cô thế nào, có khỏe không?"



"Cũng bình thường."



Sau khi dặn dò Saori giữ gìn sức khỏe, Hiyama Chizuko nói lời chào rồi tắt máy.



Cô đặt điện thoại lên mặt bàn, cầm cốc trà uống dở lên. Chồng của

Hamaoka Sayoko à - cô cố nhớ lại gương mặt người đàn ông tên Nakahara

kia nhưng không tài nào nhớ ra. Có lẽ đêm trước tang lễ cô cũng không

nhìn rõ mặt người đó.



Saori uống hết cốc trà, để chiếc cốc trà màu đỏ vào bồn rửa, vừa lúc

đó điện thoại lại reo. Trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ.



Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bấm nút nhận, "A lô."


lại rơi xuống sàn. Cô vội vàng muốn nhặt nó lên, nhưng đầu ngón tay cô

không ngừng run, không thể cầm được mẩu thuốc. Cho đến khi cô nhặt được

điếu thuốc lên, cô chỉ đáp lại, "Tôi không biết gì hết." Trong giọng nói của cô nhận thấy rõ sự run rẩy.



"Vậy tôi sẽ nói chuyện này với cảnh sát. Nghe xong lời giải thích của tôi, chắc chắn cảnh sát sẽ không ngồi im. Cô cũng biết cảnh sát mà đã

tra hỏi thì không nhẹ nhàng dễ chịu gì đâu."



Saori im lặng, rút bật lửa châm điếu thuốc vừa đặt lên môi. Nhưng tay cô run run không thể nào bật được lửa. Mỗi khi căng thẳng cô lại bị như thế. Vậy nên cô mới không thể trở thành chuyên viên thẩm mỹ được.



"Cô Iguchi," Nakahara lên tiếng, "Đã có chuyện gì xảy ra ở biển rừng vậy?"



"Hả?" cô ngẩng đầu lên trong vô thức. Bắt gặp ánh mắt người đối diện, cô lại ngay lập tức tránh ánh mắt đi chỗ khác.



"Tôi có nghe chị Hiyama nói. Trong phòng cô có để ảnh chụp ở biển

rừng. Rồi Sayoko cũng đi đến đó chụp ảnh. Tôi buộc phải nói chuyện này

cho cảnh sát biết. Vậy có được không?"



Mãi cô mới châm được lửa lên đầu điếu thuốc. Cô đứng dậy hút, nhưng

hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị của điếu thuốc. Hai ngón tay kẹp

đầu thuốc vẫn không ngừng run.



"Cô biết Sayoko chết lúc nào?" Nakahara đột nhiên chuyển chủ đề, "Chị Hiyama có nói lại, rằng sau khi vụ việc xảy ra, cô gọi điện cho chị ấy

thông báo về vụ việc. Chị ấy có nói cô xem tin tức nên mới biết. Bản tin cô xem là bản tin nào, phát lúc nào vậy?"



"Tôi nhớ thì... đó là bản tin ngay ngày hôm sau xảy ra vụ việc."



"Bản tin đó đưa tin về người phụ nữ tên là Hamaoka Sayoko bị giết hại à?"



"Vâng. Thế nên tôi mới bất ngờ..."



Nakahara nghiêng đầu, nói thầm, "Lạ thật."



"Tôi đã hỏi ba mẹ Sayoko, không có một người quen nào của họ gọi điện nói rằng họ xem ti vi biết cô ấy bị giết hại. Tôi thấy là lạ, nên thử

lên mạng tìm xem hôm đó người ta đưa tin như thế nào về vụ việc này. Tôi có tìm ra, nhưng họ chỉ đưa tin là phát hiện thấy một phụ nữ nằm trên

đường, bị chảy máu, tử vong trên đường được đưa đến bệnh viện. Tin tức

không hề nói gì về tên người phụ nữ này. Có lẽ lúc người ta đưa cô ấy

đến bệnh viện, người ta vẫn chưa tìm ra danh tính của cô ấy. Bằng lái

xe, rồi điện thoại di động đều bị lấy đi. Cảnh sát tra hỏi xung quanh và điều tra ra danh tính nạn nhân, nhưng họ không hề công khai thông tin

này. Bản thân tôi mãi đến khi thanh tra điều tra đến tìm mới biết về vụ

việc. Ba mẹ cô ấy cũng vậy, chị Hiyama cũng thế. Vậy nên tôi mới thấy

lạ. Tại sao bản tin cô xem lại có nói đến tên của Sayoko được nhỉ?"



Lại một lần nữa, Saori muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Cô định

nói, anh muốn cho cảnh sát biết hay thế nào thì tùy, nhưng nghĩ đến tình cảnh bị những cảnh sát mặt sắt hỏi cái này, nói cái nọ cô lại thấy sợ.



"Cô Iguchi này, nếu tôi không làm gì, tôi không thể nhìn mặt Sayoko

được." Nakahara đột nhiên chầm chậm nói. "Có lẽ cô cũng biết, tôi và cô

ấy từng trải qua một bi kịch kinh khủng. Chính vì thế chúng tôi mới chia tay. Từ ngày đó, tôi sống mỗi ngày, chỉ muốn sớm chạy thoát khỏi những

ký ức đau thương ấy. Nhưng Sayoko không như tôi. Cô ấy không hề chạy

trốn, thậm chí còn chấp nhận nó, đương đầu với nó, đấu tranh không ngừng để bi kịch ấy không lặp lại. Tôi vẫn nghĩ vụ việc lần này xảy đến với

cô ấy có nguyên nhân xuất phát từ quá trình đấu tranh kia. Vì thế, tôi

muốn biết sự thật, rút cục chuyện gì đã xảy ra. Tôi xin cô, cô Iguchi,

chuyện cô đang che giấu, dù có là việc liên quan đến pháp luật đi chăng

nữa, tôi cũng sẽ không hé răng một lời cho cảnh sát. Tôi cũng không nói

với bất kì ai khác. Tôi hứa với cô. Thế nên, xin cô hãy nói thật cho tôi biết. Tôi xin cô." Anh đặt hai bàn tay lên mặt bàn, đầu cúi thấp.



Con người ngồi đối diện khiến Saori xúc động đến câm nín. Người đàn

ông này đã phải trải qua đau đớn nhường nào, cô đã nghe Sayoko kể lại.

Chính người phụ nữ tên Sayoko đó lại bị giết vô lý như thế, đương nhiên

anh ta hẳn muốn biết được sự thật.



Cô như nghe được lời Hamaoka Sayoko nói với mình:



"Tôi không thể làm được gì. Tôi không có tự tin mình sẽ cứu rỗi được

cô. Nhưng, dù vậy, nếu như những khổ đau trong quá khứ tôi từng trải qua có thể giúp ích cô phần nào trong quãng đường tìm kiếm câu trả lời cho

bản thân, thì tôi mong cô cũng hãy mở lòng nói hết với tôi."



Nếu mình không để những lời lẽ đó xao động tâm can, thì có lẽ người

đàn ông này giờ cũng không phải chịu tang thương đến nhường này. Quả

nhiên sự tồn tại của chính mình là tội ác khó dung tha, đáng lẽ mình nên biến khỏi thế gian này sớm hơn... Saori thầm nghĩ, mắt vẫn hướng về

phía người đàn ông đang cúi gập đầu.